TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 156

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vương đại nương tử vốn chẳng để tâm chỗ gỗ kia liệu có phải xuất từ cửa hàng của Thôi Lan Nhân hay không, chỉ cần giá cả phải chăng, thì cũng chẳng có gì không ổn.

Điều bà ấy quan tâm hơn lại là chuyện khác.

“Nghe người ta nói con có xung đột với nhà họ Viên?”

Thôi Lan Nhân dõi mắt nhìn bàn tay đang cầm ngọc ấn của Vương đại nương tử, chỉ cần bà ấy gõ xuống một cái, thì việc này xem như đã xong. Nào ngờ bà ấy lại đột ngột nhắc đến nhà họ Viên, nghĩa là nàng nhất thời chưa thể rời đi, đành đổi chân trụ cho đỡ mỏi.

Nàng chẳng phải con rối gỗ của nhà họ Tiêu, có thể đứng một canh giờ mà mặt không đổi sắc, chân không rệu rã.

“Chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ thôi ạ.”

Vương đại nương tử đặt ngọc chương xuống, hai tay tao nhã chồng lên nhau, đặt ngay ngắn trên mặt bàn trước mặt.

“Vậy thì kể thử ta nghe xem, cái hiểu lầm nhỏ ấy là thế nào.”

Thôi Lan Nhân hiểu rõ chuyện trước sau chắc hẳn Vương đại nương tử đã tra rõ từ lâu, nay bắt nàng phải nói, chẳng qua là muốn nàng tự miệng nhận lỗi.

Nhưng nàng thì có lỗi gì?

Nghĩ một hồi, nàng liền nghiêm sắc mặt, bất bình nói:

“Cửa hàng nhà họ Viên lớn mà ép giá, thấy gỗ không dễ bán liền tự ý tăng giá gấp mấy lần. Lan Nhân nghĩ, nhà họ Tiêu dẫu có giàu cũng chẳng đến mức phải nuốt cục tức này. Huống chi người đời đều khen Viên thượng thư là vị quan thanh liêm thương dân, chỉ e kẻ dưới mặt ngoài cung kính mà trong lòng trái ngược, ngầm vơ vét tài sản. Nếu không nhắc nhở đôi phần, nào biết sẽ làm ra chuyện tổn hại thanh danh nhà mình tới mức nào. Dẫu con và nhà họ Viên không thân, nhưng cùng là thế gia, cũng chẳng thể để hạng tiểu nhân làm hoen ố thanh danh dòng dõi.”

Từng lời của Thôi Lan Nhân đều là chuyện “lo chuyện bao đồng” một cách rất khéo léo.

Dẫu nàng có xen vào chuyện người khác, Vương đại nương tử cũng khó lòng bắt lỗi từ câu nói ấy.

Thế nhưng, Vương đại nương tử khẽ chau mày, chẳng vì mấy lời kia mà bị dẫn dắt, mà hỏi thẳng điều bà ấy thực sự để tâm: “Cho nên con lấy danh nhà họ Tiêu, lấy uy của Thần Ngọc, để lấn át người khác?”

Từ trước đến nay, nhà họ Tiêu chưa từng làm chuyện như vậy.

“Người nghĩ trưởng công tử lại để một nữ tử dắt mũi ư?” Thôi Lan Nhân tỏ vẻ kinh ngạc.

Điểm này, Vương đại nương tử chắc chắn không tin.

Sự thông tuệ của Tiêu Lâm vốn không cần bàn cãi, y có thể ứng đối ung dung giữa đế vương và thế gia, với người hay với việc đều có năng lực khống chế tuyệt đối.

Thôi Lan Nhân thừa cơ tiếp lời: “Lúc con gặp phu quân, chàng đang cùng Viên tứ lang xem xét sổ sách gì đó. Phu quân đã mặc nhiên để con hành sự, thì có khi đã có tính toán từ trước.”

Vương đại nương tử vốn hiếm khi xen vào công việc của Tiêu Lâm, nhưng vừa nghe đến chuyện liên quan đến sổ sách, trong lòng liền biết việc này không đơn giản.

Rất có thể, Tiêu Lâm thật sự đã có dự liệu với nhà họ Viên.

Mà Thôi Lan Nhân lại có thể giữa lúc “trăm công nghìn việc” mà nhận ra điểm này, rồi lấy đó phản biện lại bà ấy.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo