Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương đại nương tử trông coi việc nhà đã nhiều năm, một tay quán xuyến trên dưới nhà họ Tiêu gọn gàng đâu vào đấy, trừ việc thỉnh thoảng nhị phu nhân thông phòng đến gây chuyện, còn lại chỉ toàn là chuyện tẻ nhạt chẳng có gì đáng nói.
Thôi Lan Nhân nghĩ đến mà phát chán, thế mà bà ấy lại có thể nhẫn nại sống mấy mươi năm như thế, thản nhiên như đạo cô sống trong miếu vắng.
Vừa hay trên giá còn treo một chiếc áo choàng xanh, nàng liền nhẹ nhàng phủ lên người Vương đại nương tử, sau đó quay người đóng chặt cửa sổ.
Trời xuân vẫn lạnh buốt, nếu lỡ để bà ấy nhiễm phong hàn thì đống việc kia ai cáng đáng cho được?
Trở lại bàn, nàng cẩn thận gom lại giấy bút đồ dùng của mình, nhẹ tay ôm lấy, định rón rén chuồn ra ngoài.
Chợt sau lưng vang lên một câu:
“Hôm nay còn muốn ra ngoài phủ nữa sao?”
Một tiếng nói đột ngột vang lên phía sau khiến Thôi Lan Nhân giật nảy người, thật không ngờ nàng cẩn thận nhẹ nhàng đến thế vẫn đánh thức được Vương đại nương tử.
Không rõ là bà ấy ngủ không sâu, hay cảnh giác quá mức.
Nàng quay người đáp lời:
“Hôm nay con không ra ngoài, mùa xuân sắp đến kỳ săn bắn, nên còn phải chuẩn bị vài việc.”
Tiết săn xuân cuối tháng Ba, phải ra ngoài tới mười lăm ngày, những vật dụng cần dùng như chăn đệm, y phục đều phải tự mình chuẩn bị.
Thôi Lan Nhân hiện chưa có y phục thích hợp để cưỡi ngựa, cần đo may lại từ đầu. Những vật nhỏ như giày da, yên ngựa, roi ngựa… cũng phải liệt kê ra từng món mà mua cho đủ.
Vì thế mấy ngày nay nàng đều không có thời gian ra khỏi cửa, mà như vậy cũng vừa hay tránh cho Vương đại nương tử cảm thấy nàng ngày ngày chạy loăng quăng, chẳng ra thể thống gì.
Nào ngờ Vương đại nương tử chẳng đáp lời, lại nhắc sang chuyện khác:
“Ngày mai là sinh thần của con. Nhà họ Tiêu không có lệ mở tiệc lớn, nhưng có thể cho con nghỉ một ngày. Muốn ăn gì thì sai nhà bếp làm, hoặc bảo quản sự đặt bên tửu lâu. Theo lệ, sẽ tặng con năm tấm vải gấm, năm tấm lụa, hai mươi tấm lụa mịn, năm mươi tấm lụa bóng, cùng một trăm quan tiền.”
Chuyện này Thôi Lan Nhân đã được bà Trần kể cho nghe, nàng đã sớm tính toán trong đầu nên dùng số tiền ấy vào đâu.
Đây là một khoản không nhỏ.
Nhìn gương mặt thiếu nữ rạng rỡ hân hoan, Vương đại nương tử mấp máy môi như muốn nói điều gì, song cuối cùng chỉ bảo:
“Con lui xuống đi.”
Đợi Thôi Lan Nhân rời khỏi cửa, Vương đại nương tử mới khẽ liếc tấm áo choàng khoác hờ trên vai mình.
**
Hôm sau chính là sinh thần của Thôi Lan Nhân.
Tiểu Nga vừa hay biết chuyện này thì xấu hổ không để đâu cho hết. Nàng ta quên mất, Thôi Lan Nhân giờ không còn là cô nhi chẳng nơi nương tựa, mà là một quý nữ có thân phận, có gia quyến, tất nhiên cũng có ngày sinh thần rõ ràng.
Chỉ là... nàng ta không hề chuẩn bị lễ vật.
Thôi Lan Nhân chỉ cười, nói:
“Có gì đâu. Đợi khi nào anh đào chín, ngươi phụ trách làm mứt quả tặng ta là được. Nhớ đi hỏi đầu bếp Thang xem thử, nhất định phải moi được bí quyết của ông ấy.”
Mứt quả vốn là món ăn vặt, nhà họ Tiêu quản rất nghiêm, không cho ăn nhiều, số lượng giới hạn. Mà món anh đào ngào đường hổ phách ấy, nàng vẫn cứ thấy chưa đủ ăn, ngày nhớ đêm mong.