TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 162

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ban đầu mấy bà mối còn kín miệng, nhưng Tiểu Nga vốn lớn lên trong chốn chợ búa, hiểu rõ đạo lý mềm nắn rắn buông, bèn mời các bà ngồi xuống một quán ven đường, gọi rượu hầu chuyện, nói cười dăm ba câu rồi giả vờ rằng mình đánh cược với người khác.

Một bà mối bật cười:

“Nương tử đoán sai rồi. Chúng ta đây là nhận lời ủy thác của người nhà quyền quý. Người ra bạc thuê chúng ta là một vị tùy tùng, nhưng thần thái bất phàm, hẳn là thân cận với nhân vật trọng yếu trong phủ. Biết đâu lại là bằng hữu của vị Trang lang quân này cũng nên.”

“Người đó ra tay rất hào phóng, tự nhiên bọn ta cũng phải tận tâm tận lực.”

Các bà mối đều cảm thấy phi vụ này vừa nhẹ nhàng vừa xứng đáng.

Tiểu Nga trở về, kể lại đầu đuôi cho Thôi Lan Nhân nghe.

Thôi Lan Nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt hơi biến đổi:

“…Lẽ nào là… Tiêu Lâm?”

Cũng chẳng trách nàng lại lập tức nghĩ đến hắn, bởi dạo gần đây, trưởng công tử quả thực có chút… kỳ quái.

Từ đêm hôm đó phát hiện ra điều kỳ lạ của hắn, mỗi tối Thôi Lan Nhân đều cố tình lưu ý động tĩnh.

Chỉ là có khi ngủ quá giấc, có khi lại tỉnh dậy chẳng đúng lúc, thế mà nàng vẫn bắt gặp được hai ba lần.

Một lần, trưởng công tử xõa tóc dài, mặc áo lụa đơn sắc, yên lặng ngồi trên ghế đối diện nàng, chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn.

Nếu không biết trước rằng vị trưởng công tử ấy chẳng phải loại người tàn nhẫn sát phạt, thì riêng cái cảnh lặng như tờ ấy cũng đủ dọa người phát bệnh tim.

Lần khác, hắn tiến lại rất gần, cúi đầu như thể đang khẽ hít lấy hương thơm ở cổ nàng, khiến nàng suýt nữa không nhịn được mà lộ ra mình còn đang thức.

Thế nhưng, ngoài những đêm sâu lặng, vào buổi sớm hay hoàng hôn khi chạm mặt, trưởng công tử vẫn là dáng vẻ phong hoa tuấn nhã, sạch sẽ cao quý, đối với nàng thì đúng mực lễ độ, chẳng khác ngày thường.

Thậm chí còn có phần… quá lễ độ.

Đừng nói là trước mặt người ngoài, ngay cả khi chỉ có hai người, hắn cũng chưa từng nhắc đến chuyện hôn môi, y như thể một chân đã bước vào đạo quán, tu thân thanh tịnh, lòng không vướng bụi.

Trên mặt hắn, chỉ viết hai chữ, “nhạt nhẽo”.

Nhưng ai ngờ được, vị trưởng công tử ấy, mỗi khi đêm xuống, lại hóa thành một con người hoàn toàn khác.

Một loại biến hóa… bất ngờ mà lại khiến người ta âm thầm thấy hứng thú.

Thôi Lan Nhân thậm chí không muốn vạch trần hắn.

Dù trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh một cảm giác quái lạ.

Trưởng công tử hình như… chẳng mấy lo sợ bị nàng phát hiện, thậm chí còn có vẻ như đang mong nàng phát hiện, bởi vì mỗi lần hắn đều tiến lại gần hơn lần trước.

Biết đâu, vào lúc nàng mê man vô thức, hắn đã từng hôn lên má nàng, hôn lên môi nàng rồi cũng nên...

Nghĩ đến đây, tim nàng đập nhanh đến mức không kiểm soát nổi, cổ họng nóng rực như vừa uống rượu mạnh, toàn thân nóng bừng lên như có lửa thiêu đốt.

Nếu thật sự có một đêm nào đó, nàng mở mắt nhìn thẳng vào trưởng công tử, thì người nàng gặp, rốt cuộc là người… hay là quỷ?

/

Tiết xuân tháng Ba, tiết trời vẫn còn phảng phất gió lạnh.

Thôi Lan Nhân đặt bút xuống, xoa xoa đầu ngón tay đã tê cóng vì gió, vừa đứng dậy định khép cửa sổ thì liếc thấy Vương đại nương tử ở gần đó đang tựa tay lên cằm, đôi mắt nhắm hờ, đã thiếp đi từ lúc nào.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo