TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 168

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trưởng công tử nửa đêm còn lén lút nhìn nàng, vậy mà ban ngày lại tỏ ra xa cách lạnh nhạt, nay vẫn còn bày ra vẻ cao ngạo như thể không thể mạo phạm, rõ ràng là đang dối mình dối người.

Nàng thấy thú vị, sao có thể dễ dàng buông tha?

Đôi mắt nàng cong cong như trăng non. Nàng dảo bước lên phía trước. Đế hài mềm lặng lẽ đặt lên đất, nhẹ tựa đạp mây, còn giọng nói thì êm ái như trái dâu chín mềm bị bóp nát, dính dấp ngọt ngào:

“Phu quân, thiếp uống chút rượu... đầu có hơi choáng…”

Sắp bước đến trước mặt Tiêu Lâm, nàng còn cố ý để chân trái vướng vào chân phải, thân hình loạng choạng, liền nhào thẳng vào người y.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay lớn bỗng đặt lên thắt lưng Thôi Lan Nhân, tay kia thì đỡ lấy khuỷu tay nàng.

Ngay khoảnh khắc được giữ vững, những ngón tay dài của Tiêu Lâm còn chậm rãi siết lại nơi sau lưng nàng.

Lòng bàn tay ấm nóng xuyên qua lớp áo mỏng áp sát lấy da thịt, khiến Thôi Lan Nhân không khỏi rùng mình một cái.

Sức tay của Tiêu Lâm cũng thật quá mạnh, chẳng trách lời đồn nói rằng hắn có thể kéo cung nặng ba mươi cân, một tên có thể bắn trúng mục tiêu cách cả ngàn thước.

Tiêu Lâm đỡ lấy nàng nhưng không cứng rắn khống chế, vậy nên Thôi Lan Nhân liền thuận thế mềm nhũn ngả vào lòng hắn.

“Nàng uống say rồi?”

Tiêu Lâm chủ động cho nàng một cái cớ.

Thôi Lan Nhân lại mỉm cười phủ nhận: “Thiếp đâu có say.”

Chỉ là câu này quả thật dễ gây nghi ngờ, bởi chẳng phải bao kẻ say mềm cũng từng vỗ ngực thề thốt như thế?

Quả nhiên giọng Tiêu Lâm lại vang lên: “Say rồi thì nên đi nghỉ…”

Chưa dứt lời, gương mặt Thôi Lan Nhân đã ghé vào ngực hắn, tay nàng cũng không nhàn rỗi, đặt thẳng lên lồng ngực kia.

Tựa hồ có phần bất ngờ với thứ dưới tay, nàng lại xoa hai cái, từ giữa lan ra mép, duỗi hết ngón tay đo đạc, rồi thấp giọng buột miệng:

“Lớn thật.”

Một bàn tay nàng còn chưa che hết, lại ấn thử lần nữa, rồi lại lẩm bẩm ngờ vực:

“Sao mềm như vậy…”

Tiêu Lâm khẽ nhắm mắt, sắc mặt tựa hồ chịu nhục quá đỗi, nghiến răng bật ra một chữ “Nàng…” rồi cứng họng không nói tiếp được.

“Thiếp từng thấy mấy hán tử thô lỗ, người như đúc bằng sắt, có bị búa tạ bổ lên người cũng chẳng làm sao…”

Thôi Lan Nhân vừa dứt lời, ngực dưới tay nàng liền giật khẽ một cái, giống như con cá sắp chết bất ngờ bật dậy, như thể… sống lại.

Phần cơ mềm mại khi nãy bỗng chốc căng cứng, đầu ngón tay nàng vừa ấn xuống, từng khối cơ rắn chắc như đang đối kháng với lực của nàng.

“Lại cứng rồi?”

Thôi Lan Nhân tấm tắc lấy làm lạ, thân thể của Tiêu Lâm mà cũng có thể biến hóa như vậy.

“Lúc thả lỏng, cơ tất nhiên sẽ mềm.” Tiêu Lâm cố gắng giữ giọng bình hòa giải thích.

Thế nhưng Thôi Lan Nhân chẳng hề nghe lọt, nhân lúc hắn còn chưa nổi giận, liền vội vàng tranh thủ sờ hết chỗ này sang chỗ khác, lòng bàn tay chẳng may lướt qua nơi tựa như viên sỏi nhỏ, đang định quay lại kiểm tra thì cổ tay đã bị giữ chặt.

Hình như nàng vô tình đụng trúng bộ phận nào đó không nên, trưởng công tử lập tức mất hết kiên nhẫn, giọng nói không còn dịu dàng, ngập tràn tức tối, gọi thẳng cả tên lẫn họ:

“Thôi Lan Nhân.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo