TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 169

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân rụt cổ một chút, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên, thậm chí còn kiễng chân, khiến chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, nàng cười cười nói:

“Hôm nay là sinh thần của thiếp, chẳng phải phu quân từng nói sẽ chiều theo tâm ý thiếp sao?”

Tay Tiêu Lâm sức lực lớn, nàng không vùng ra được, đành bĩu môi ấm ức lý sự:

 “Thiếp chỉ sờ một chút thôi, chẳng làm gì cả! Như vậy cũng không được sao?”

Nửa đầu câu vừa lý lẽ đanh thép, nửa sau đã thành mềm mỏng đáng thương.
Dẫu là kép hát mười năm luyện giọng e cũng khó hát được giọng điệu uyển chuyển đến vậy.

Tiêu Lâm trầm mặc hồi lâu, rồi thấp giọng hỏi:

“Nàng… thật sự chỉ muốn cái này thôi sao?”

Dù là kỳ trân dị bảo hay tuấn mã quý hiếm, chỉ cần Thôi Lan Nhân mở miệng, Tiêu Lâm đều có thể vì nàng mà tìm về.

Thật ra, để nàng chạm một chút, hắn cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, càng chẳng tổn hao đồng bạc nào cả.

Chỉ là… hắn cần phải nhẫn nhịn.

Hơn nữa, Thôi Lan Nhân rốt cuộc toan tính điều gì, hắn hoàn toàn không nhìn thấu.

Chỉ một cái đẩy nhẹ như thế, lòng hắn liền như rơi vào xoáy nước, bị dòng chảy siết cuốn trôi, xoay vòng không cách nào tự chủ.

Thôi Lan Nhân thấy có hy vọng, liền đứng vững gót chân, gật đầu hết sức nghiêm túc, hai mắt sáng rực như ngọn đuốc.

Tiêu Lâm lại rơi vào trầm mặc, chỉ nói một câu:

“Vào trong đi.”

Nơi này gần cửa, nếu bà Trần hay Cảnh Trừng bỗng có việc vào viện, nhất thời bắt gặp thì thật không ổn.

Thôi Lan Nhân liền đưa Tiêu Lâm vào trong viện, còn chỉ chỗ cho hắn ngồi.

Trùng hợp thay, chính là chiếc ghế thường kê đối diện giường ngủ.

Nàng cười tủm tỉm hỏi:

“Phu quân không ngồi sao? Hay chiếc ghế này không hợp ý người?”

Tiêu Lâm chẳng nói một lời, trầm tĩnh ngồi xuống.

Trước kia nàng chẳng cảm thấy sinh thần có gì đáng mong chờ, nhưng giờ thì thấy đúng là không gì tốt hơn,Thôi Lan Nhân hận không thể mỗi tháng đều có sinh thần, để nàng có thể muốn làm gì thì làm với Tiêu Lâm!

Nàng bước tới, đứng giữa hai đầu gối của hắn, ba ngón tay khẽ nâng cằm Tiêu Lâm lên, buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình.

Trong truyện thường tả cảnh tương tự thế này, "kẻ ác nâng cằm tiểu cô nương, thấy nàng yếu đuối đáng thương liền sinh lòng trắc ẩn, ghé sát tai nàng thì thầm: Đừng khóc, lát nữa còn khóc nhiều hơn cơ..."

Thôi Lan Nhân vừa nghĩ vừa mím môi cười, cúi đầu ngắm khuôn mặt Tiêu Lâm.

Gương mặt trưởng công tử, thật là tinh tế, sạch sẽ, chẳng có chỗ nào không hoàn mỹ.

Nàng cũng từng xem qua họa tượng của hắn, vậy mà một phần mười thần thái cũng chẳng vẽ ra được.

Người như vậy, trời sinh đã khiến người khác ganh ghét.

Lông mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi...

Thôi Lan Nhân vuốt một đường xuống từng chỗ, cuối cùng còn nhẹ véo má hắn một cái.

Tiêu Lâm đột ngột mở mắt, mày hơi nhíu lại, đôi đồng tử nhạt màu như mặt nước gợn sóng.

Thôi Lan Nhân cười khúc khích:

“Mặt phu quân cũng mềm quá chừng.”

“Nàng say rồi.” Giọng Tiêu Lâm trầm khàn.

Chỉ có nàng say, mới có thể giải thích được tất cả những chuyện quái dị đang xảy ra lúc này.

Mà nàng không chỉ say, là say đến mức chẳng còn e dè gì nữa.

Say đến độ mặt cách mặt hắn chỉ một khoảng ngắn, dường như sắp hôn xuống bất cứ lúc nào.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo