Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm thay một bộ thường phục sạch sẽ chỉnh tề ở tiền viện xong, liền dẫn Cảnh Trừng đi về phía hậu viện.
Gió thu lạnh lẽo, chuyên len lỏi vào những chỗ yếu mềm trên người, đến cả Cảnh Trừng cũng không nhịn được mà rụt cổ lại, chỉ có Tiêu Lâm vẫn ngẩng cao đầu, dáng vẻ trầm ổn, bước đi ung dung.
Gió lùa vào tay áo rộng màu lam xám của hắn, phồng lên như đôi cánh hạc đang sắp sửa tung bay.
Lá rụng trải đầy đất, lớp nọ phủ lên lớp kia và tiếng bước chân dẫm lên tựa như chạm vỡ ly lưu ly mỏng manh, lạnh buốt đến tận lòng người.
Vừa đến gần hậu viện, đã nghe tiếng cười nói vui vẻ vọng ra.
Sắc mặt Tiêu Lâm thoáng ngẩn ngơ.
Chỉ nghe trong viện có người vội vàng nói:
“Phu nhân, người nhẹ giọng một chút, nếu lại bị người ta nghe thấy rồi đi mách, lại phiền toái đấy…”
“Nhà họ Tiêu chẳng lẽ đến cả cười cũng không cho sao? Quy tắc nào cấm chuyện này vậy?”, giọng Thôi Lan Nhân bất mãn, lời nói như muốn chui cả ra ngoài qua khe cửa.
“Quy tắc thứ mười bảy: không được ồn ào huyên náo, không được to tiếng bàn luận. Phu nhân vừa rồi chính là ‘ồn ào’ đấy.”
Cảnh Trừng đứng sau lưng Tiêu Lâm nghe bà quản sự nói câu đó, chỉ hận không thể vỗ tay tán thưởng.
Thôi gia vẫn còn biết điều, phái người có thể trị được vị tiểu thư này đến trông nom!
Thôi Lan Nhân có vẻ bị thuyết phục, nhưng sự yên tĩnh ấy chẳng kéo dài bao lâu, liền lại nghe thấy giọng nàng đầy hào hứng:
“Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Chúng ta? Tiêu Lâm nhíu mày vì cách xưng hô ấy của nàng.
Cửa bỗng mở, người trong và ngoài đều sững lại.
Vẫn là Thôi Lan Nhân phản ứng trước, nghiêng đầu hỏi:
“Chàng đến làm gì vậy?”
Tiêu Lâm không đáp, chỉ im lặng nhìn nàng.
Thôi Lan Nhân có vẻ vừa mới tắm xong, y phục rộng rãi tay hẹp, thắt lưng buộc lỏng, mái tóc đen xõa xuống chưa búi lên, chỉ dùng một dải dây buộc bạc đỏ tùy ý buộc lại phía sau.
Gương mặt trắng mịn không son phấn, nhưng làn da vẫn mịn màng trong suốt, môi thì đỏ hồng tự nhiên.
Khoảng cách lại gần, góc nhìn vừa vặn, Tiêu Lâm thậm chí có thể thấy rõ nơi môi nàng khẽ hé, đầu lưỡi đỏ hồng suýt chút nữa lộ ra khỏi kẽ răng, và cả một mảng da trắng muốt thấp thoáng ẩn sau lớp cổ áo rộng rãi kia.
Tiêu Lâm lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Bịch! Bịch!", âm thanh quỳ xuống vang lên dồn dập.
“Trưởng... trưởng công tử!”
Vài tiểu tỳ của Tiêu phủ phủ phục trên nền đất, cúi gằm đầu, vai run lẩy bẩy, hiển nhiên đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
Ánh mắt Tiêu Lâm dừng lại nơi những thiếu nữ đang run như cầy sấy kia, làm sao lại không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Họ là do nàng dẫn theo đi làm trò hồ đồ này sao?”
Theo sau giọng nói lạnh lùng như ngọc vỡ băng tan của trưởng công tử, mấy tiểu tỳ run rẩy càng dữ dội hơn, đầu cụng sát vào nhau, trâm ngọc vòng ngọc va chạm nhau kêu lanh canh, khiến đến cả Thôi Lan Nhân cũng thấy hơi căng thẳng trong lòng mà không hiểu vì sao.
Thế nhưng nàng nào có sợ Tiêu Lâm, tay vươn ra kéo hắn một cái, lôi thẳng vào phòng.
“Sao lại gọi là hồ đồ? Vừa khéo, ta đang có một thứ thú vị muốn cho chàng xem!”
Hương thơm dìu dịu, hơi ấm mềm mại lướt qua mặt hắn, xua tan hàn khí vừa vây quanh thân.
Tiêu Lâm theo phản xạ khẽ co ngón tay lại, nhưng lại chạm vào một bàn tay mềm mại, mịn màng như lụa.
Đó chính là tay của Thôi Lan Nhân.