Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối phương dường như chẳng hề ý thức được bản thân đang làm gì.
Tiêu Lâm cũng quên mất mình vốn định nói gì, càng quên cả việc phải gỡ tay nàng ra.
Thôi Lan Nhân lôi hắn vào phòng, rồi quay sang các a hoàn xung quanh, nhanh miệng nói trước Tiêu Lâm một bước:
“Thôi được rồi, lui xuống hết đi.”
Đám a hoàn như được đại xá, vội vã cúi đầu rút lui.
Cảnh Trừng đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn đông ngó tây, lại còn phải cẩn thận tránh không để mấy tiểu nha đầu cúi đầu cúi cổ kia đâm vào khay đồ hắn đang bưng.
“Củ sen mật ong!” Thôi Lan Nhân mắt sáng như sao, nhìn thấy món trong tay Cảnh Trừng, liền tươi rói quay sang Tiêu Lâm:
“Phu quân thật sự mua cho thiếp rồi à? Cảm ơn chàng nha!”
Tiêu Lâm bị nụ cười rực rỡ ấy làm lóa cả mắt, những lời nghiêm nghị vốn dâng lên đến cổ cũng lập tức bị nuốt ngược trở lại.
Thôi Lan Nhân mời hắn ngồi xuống, lại sai đi thái củ sen.
Tiêu Lâm chỉnh lại vạt áo, ngồi xuống ngay ngắn, vừa ngẩng đầu đã lạnh giọng:
“Giờ này muộn rồi, không nên ăn nữa.”
Bà Trần vừa bưng khay lên, gật đầu liên tục, miệng đã chuẩn bị lật lại một đoạn gia quy nhà họ Tiêu để giáo huấn tiểu nương tử.
Nào ngờ Thôi Lan Nhân đã đưa tay ngăn lại, rồi nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói:
“Chàng không cho thiếp ăn, vậy sao còn mua cho thiếp?”
Tiêu Lâm bị hỏi trúng, nhất thời nghẹn lời.
Thôi Lan Nhân tiếp lời:
“Chàng có phải đang nghĩ, thiếp nói muốn ăn củ sen là cố ý gây chuyện với chàng không? Có khi nào… thiếp thật sự muốn ăn? Nếu đã hứa sẽ mua cho thiếp, thì lẽ ra cũng phải hiểu là thiếp sẽ ăn chứ, sao có lý nào đã mua về lại không cho người ta ăn?”
Nói xong nàng ngừng một nhịp, rồi như chợt nhớ ra điều gì, vội thu lại giọng điệu có phần ấm ức ban nãy, dịu dàng thêm vào hai chữ:
“Phu quân~”
bà Trần : “…”
Cảnh Trừng: “…”
Cơn mưa gió vần vũ bỗng hóa thành gió xuân dịu nhẹ, chuyển biến nhanh đến mức khiến người ta phải há hốc mồm.
“…”
Tiêu Lâm thật sự không biết nên nói gì, chỉ đành dịu giọng:
“Ăn đi.”
Thôi Lan Nhân cắt củ sen ngào đường thành tám phần.
Nàng chia cho bà Trần và Cảnh Trừng bốn phần, còn lại bốn phần nàng ăn một mình.
Trong lòng Thôi Lan Nhân hừ lạnh.
Còn về Tiêu Lâm ư? Thần tiên chỉ cần gió sương là đủ no bụng rồi.
Hai người ngồi cách nhau một đoạn, Thôi Lan Nhân coi như bên cạnh không có ai, lặng lẽ ăn củ sen ngào đường, chẳng nói chẳng rằng.
bà Trần mấy lần muốn mở miệng, nhưng có trưởng công tử ở đây, bà Trần không tiện lên tiếng nhắc nhở, đành chau mày đầy lo lắng.
Cảnh Trừng thì trợn tròn mắt, không khỏi khâm phục tâm thái vững vàng của Thôi Lan Nhân.
Chưa từng thấy ai bị trưởng công tử nói một tiếng “không được” rồi mà vẫn có thể ăn ngon lành đến vậy, y như rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, ổn định chẳng khác nào lão tướng sa trường đã kinh qua bao gió sương, đao kiếm không làm xao động nổi!
Tiêu Lâm không có việc gì làm, chỉ có thể chăm chú nhìn Thôi Lan Nhân.
Nếu xét theo con mắt kén chọn của hắn, dáng vẻ ăn uống của nàng thật chẳng gọi là thanh nhã, vậy mà... cũng chẳng đến mức khó coi.
Huống chi nàng ăn rất vui vẻ, khiến người ta nhìn cũng sinh lòng tò mò món đó thật sự ngon đến thế sao?
Chắc là vì những lời Tiêu Lâm nói lúc nãy khiến nàng không vui, nên chẳng thèm chừa cho hắn một miếng nào, một mình ăn sạch sẽ. Ăn xong còn lấy khăn tay chậm rãi lau miệng, rồi mới thong thả nhìn về phía hắn.