Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý nghĩ vừa lóe lên, liền thành sự thật, bàn tay nhỏ của nàng chẳng chút trở ngại, tiếp tục lướt xuống dưới, chẳng mấy chốc sẽ chạm tới nơi mẫn cảm nhất.
Tim Tiêu Lâm đập loạn, nhất thời không rõ nên cản hay nên mặc kệ. Cản thì sợ nàng chạm rồi lại đem ra mà trêu chọc, mà mặc kệ… thì cũng là kết cục ấy.
Song từ trước đến nay Thôi Lan Nhân vẫn luôn chỉ thích những gì tinh xảo trắng ngần mà thôi.
Tiêu Lâm kịp thời lấy lại thần trí, ra tay bắt lấy Thôi Lan Nhân, bàn tay vừa chạm đến người hắn đã bị thu về.
Thôi Lan Nhân giật mình, ngạc nhiên hỏi:
“Sao vậy?”
Tiêu Lâm điều hòa hơi thở, trầm giọng đáp:
“Sinh thần của ta cũng sắp đến rồi.”
Thôi Lan Nhân nghe ra được ẩn ý trong lời nói ấy, bàn tay đang thăm dò liền rụt lại chẳng chút khí khái.
Đây là… đang uy hiếp nàng sao?
Nếu nàng còn tiếp tục, thì đến khi sinh thần của hắn, hắn cũng sẽ “lấy lý do” không cho nàng nhúc nhích, rồi từ đầu đến chân đều “nhận lễ” cho đủ?
Tuy rằng Thôi Lan Nhân đọc không ít thoại bản, trong lòng cũng chẳng thiếu suy nghĩ bừa bãi, nhưng rốt cuộc vẫn là có “tâm háo sắc mà gan không lớn”, nếu không thì cũng chẳng đến nỗi chỉ mới bị Tiêu Lâm quấn lấy một lần đã thất thủ thảm hại.
Nàng có thể chủ động sờ Tiêu Lâm vì đó là lòng tham của nàng.
Nhưng nếu đổi lại để Tiêu Lâm sờ nàng…
Thôi Lan Nhân bất giác rợn da gà khắp người.
Song chỉ một thoáng, nàng lại nghĩ đến chuyện đêm nào Tiêu Lâm cũng mò đến phòng nàng, chẳng lẽ thực sự chỉ đứng nhìn thôi sao? Biết đâu khi nàng còn đang say ngủ, hắn đã lặng lẽ sờ qua trăm lần nghìn lượt cũng nên?
Nghĩ đến đây, nàng lại có chút tự tin trở lại.
“Phu quân có thể làm, sao thiếp quang minh chính đại lại không thể? Chàng còn nhìn rõ ràng, thiếp nào có làm gì xấu?”
Thôi Lan Nhân càng nghĩ càng thấy có lý đây là sinh thần nàng, rõ ràng đã nói trước rồi, xem như là tự mình tặng mình một món lễ vật cũng chẳng sao.
Từng này tuổi đầu mà chưa từng sờ thử nam nhân bao giờ, hôm nay chỉ thử một chút, thì đã làm sao?
Thôi Lan Nhân nói ra lời, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Nhưng Tiêu Lâm vốn tinh tường, chỉ trong chớp mắt đã nghe ra trong lời nàng có điều mờ ám.
“Phu quân có thể làm”...câu này nói ra hàm ý không ít.
Lại thêm một câu “thiếp quang minh chính đại”, chẳng phải đang ngầm ám chỉ hắn là kẻ lén lút sao?
Nàng đang ám chỉ điều gì?
Chớp mắt bỗng lóe lên một suy nghĩ, Tiêu Lâm chợt nhớ lại đêm nào đó trong bóng tối, khoảnh khắc mơ hồ như có ai đó mở mắt nhìn hắn, khi ấy hắn chỉ nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng rất có thể… hắn không hề nhìn lầm.
Mọi việc hắn từng làm, Thôi Lan Nhân đều thu hết vào trong mắt.
Tiêu Lâm ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Thôi Lan Nhân.
Thôi Lan Nhân bị ánh nhìn ấy của trưởng công tử dọa cho tim gan run rẩy, dè dặt hỏi:
“Lại làm sao nữa?”
“Ta đi bảo người nấu canh giải rượu cho nàng, nghỉ sớm đi.”
Nói là vậy, nhưng Tiêu Lâm vẫn ngồi lại một lát, mắt không rời mắt nàng, cứ thế nhìn nhau một hồi lâu mới chịu đứng dậy.
Vì e ngại ánh mắt kia, lần này Thôi Lan Nhân không dám làm nũng đòi níu kéo, đành ngoan ngoãn tránh sang bên nhường đường, để mặc Tiêu Lâm rời đi.