TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 172

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chỉ là trong lòng vẫn có chút hậm hực, người thì mới sờ được một nửa, lại còn chậm tay!

Đến khi canh giải rượu được dâng lên, Thôi Lan Nhân thổi từng hơi nhẹ vào bát canh nóng, trong đầu vẫn đang nghiền ngẫm ánh mắt ban nãy của Tiêu Lâm rõ ràng có ẩn ý gì đó, khiến người ta không thể không để tâm.

“Thiếu phu nhân, Vương đại nương tử cho người mang đến một chiếc nỏ tay giấu trong tay áo.” Bà Trần lúc này mới có thời gian bẩm lại:

“Bà ấy nói, xem như là lễ vật sinh thần của thiếu phu nhân.”

Những lễ vật từ người khác, nàng cùng Đậu Khấu đã ghi chép đầy đủ vào sổ. Khi nào muốn xem, Thôi Lan Nhân chỉ cần lật vài trang là đủ.

Nhưng quà của Vương đại nương tử lại mang ý nghĩa đặc biệt, bởi thế bà Trần mới cố ý thuật lại cho nàng nghe.

“Nỏ ống tay?” Thôi Lan Nhân lập tức bị thu hút, đặt bát xuống, hứng khởi bảo:
“Mau mang lại cho con xem thử!”

Bà Trần nhanh chóng dâng lên một chiếc hộp tinh xảo, bên trong đặt một cây nỏ nhỏ vừa vặn ba ngón tay. Thân nỏ bằng gỗ, các khớp nối gia cố bằng nêm đồng, mặt ngoài còn được khảm ốc thành hoa văn mỹ lệ. Ngoài ra, còn kèm theo một túi da, bên trong có hai mươi mũi tên đồng, dài bằng một bàn tay.

Thôi Lan Nhân ngắm nghía lớp trang trí bên ngoài, lại nghiên cứu cơ cấu bên trong một hồi, sau cùng buộc nỏ lên cổ tay, tấm tắc khen:

“Vừa nhẹ vừa linh hoạt, đúng là binh khí phòng thân vô cùng thuận tiện.”

Bà Trần thấy nàng cầm thứ nguy hiểm ấy mà còn định nhét tên vào, sắc mặt lập tức tái nhợt:

“Sao đại nương tử lại tặng cho thiếu phu nhân thứ hung hiểm thế này chứ?”

Thôi Lan Nhân cười nói:

“Người chưa từng nghe mùa săn xuân có chuyện nguy hiểm sao? Trước kia từng có người bị hươu đực húc bị thương. Ngay cả đại hoàng tử cũng từng bị đàn hươu làm trọng thương. Chắc bà ấy sợ con kém cỏi về cung thuật, không thể tự bảo vệ, nên mới cho con thứ này đấy.”

Nghe nàng giải thích xong, sắc mặt bà Trần mới dịu lại đôi phần, còn cảm động nói:

“Vương đại nương tử vẫn quan tâm đến thiếu phu nhân đấy thôi...”

Vút! Một tiếng xé gió vang lên, mũi tên đồng xẹt qua xà nhà, chéo nghiêng cắm vào khe gạch dưới đất.

Thôi Lan Nhân nhíu mày:

“Sao lại lệch?”

Bà Trần nhìn chằm chằm mũi tên ngay bên chân, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, nghiêm giọng:

 “...Thiếu phu nhân nhớ là tuyệt đối không được dùng thứ này nơi đông người.”

Thôi Lan Nhân hậm hực:

“Con luyện thêm một chút, chắc chắn sẽ bắn chuẩn.”

Vừa luyện là mất nửa canh giờ, lại thêm đã uống rượu, nàng mệt mỏi đến mức vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, trong cơn mơ màng, nàng bỗng thấy mặt hơi ngứa. Không muốn mở mắt, nàng đưa tay quờ quạng phủi đi.

Vừa chạm vào, mới phát hiện đó không phải tóc mà là... một ngón tay.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng chợt lóe lên vô số nghi vấn.

Hôm nay nàng đã sờ soạng y một lượt, theo lý thì Tiêu Lâm phải an phận mấy ngày mới đúng. Sao lại mò tới nữa?

Không những tới, mà còn ra tay trước?

Lẽ nào đây chính là kiểu "quân tử báo thù, qua đêm cũng không đợi"?

Dù bụng không ngừng lầm bầm, nhưng Thôi Lan Nhân vẫn không dám nhúc nhích. Tay vừa chạm vào ngón tay hắn liền mềm rũ, giả vờ như chỉ là hành động vô thức trong mộng.

“Đã tỉnh rồi.”

Thanh âm trầm thấp khẽ khàng, như tơ mỏng vương bên tai nàng, dịu dàng như gió xuân nhưng lại mang theo cảm giác câu hồn đoạt phách:

“Sao không mở mắt… nhìn ta một cái?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo