TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 173

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau lưng Thôi Lan Nhân tức khắc rịn mồ hôi lạnh, da đầu tê rần, từng cơn rợn dâng lên như sóng trào.

Cảm giác ấy tựa như trong những chuyện quỷ dị, người ẩn mình trong góc khuất bỗng  quay đầu, liền phát hiện bản thân đang đối diện sát sàn sạt với một hồn ma.

Lẽ nào Tiêu Lâm biết nàng đã tỉnh?

Là điều gì đã bán đứng nàng? Nhịp thở chăng?

Nhưng trước nay nàng vẫn hô hấp như thế, sao lúc trước không nhận ra, nay lại đột nhiên phát giác?

Chẳng lẽ Tiêu Lâm lại vô sỉ đến mức đem nàng ra làm trò tiêu khiển?

Thôi Lan Nhân nghĩ mãi không thông, chỉ có thể chuyển hướng suy đoán: chẳng lẽ hắn đang giả bộ để thử nàng?

Thật là một vị công tử tâm tư thâm hiểm!

Nếu không phải nàng định lực đủ sâu, chỉ e đã bị dọa cho bật dậy từ lâu rồi.

Nàng bèn nhắm chặt mắt, ép mình bình tĩnh, tiếp tục giả vờ say ngủ.

Tay của Tiêu Lâm vẫn mơn man bên mặt nàng, ngón tay lạnh lẽo, cứng cáp, cứ nghịch ngợm vuốt ngược lông mày nàng hết lần này đến lần khác, như thể muốn bắt chúng mọc ngược hướng.

Mà lông mày vốn có quy luật sinh trưởng, bị ép đổi hướng đương nhiên sẽ sinh ra cảm giác dị thường, huống chi móng tay hắn cứ khiến xương chân mày nàng ngứa ngáy khó chịu.

Đợi đến khi hắn chịu buông tha hai hàng lông mày, Thôi Lan Nhân không khỏi nghi ngờ: có khi nào chúng đã bị hắn vuốt đến dựng hết cả lên như hình vẽ Chung Quỳ dán trước cửa?

Chưa kịp thương xót cho đôi mày vừa gặp nạn, tay Tiêu Lâm lại chuyển sang giày vò lông mi nàng.

Thôi Lan Nhân cố nhịn không phản ứng.

May thay công tử nhà người ta cũng chưa đến mức quá thất lễ, lông mi được tha, sống mũi chỉ bị lướt qua, duy chỉ có môi nàng là bị đầu ngón tay thon dài của hắn chạm đến.

Nàng lặng lẽ mím chặt môi.

Lần trước là nàng sơ suất, lần này nàng nhất định thủ vững cửa ải! Dù cho Tiêu Lâm có dùng miệng áp sát, nàng cũng quyết không nao núng!

Nào ngờ, hắn chẳng thèm dùng miệng, mà lại đưa thẳng ngón tay vào, đầu ngón tay gõ nhẹ lên hàm răng nàng.

“Người ngủ say, răng sẽ không khép chặt,” hắn khẽ lẩm bẩm.

Thôi Lan Nhân: “……”

Giờ thì nàng có chút hối hận vì không sớm mở mắt, hiện tại tiến thoái lưỡng nan, kêu cũng dở mà im lặng cũng chẳng xong.

Đang lúc bối rối, một vật mềm mại đột ngột áp xuống môi nàng.

Là môi Tiêu Lâm.

Một luồng khí nơi bụng nàng chợt cuộn lên, ngay sau đó là cảm giác tê dại lan tràn, nàng suýt chút nữa bật ra tiếng.

Lạ thật, rõ ràng vẫn là môi kia, mềm mại và sạch sẽ như trước, lại chỉ mới dán vào, nhưng sao lần này lại mang đến cảm giác khác biệt đến vậy?

Có lẽ là bởi đêm tối tĩnh lặng, khiến nụ hôn này mang theo mùi vị lén lút vụng trộm.

Chỉ một cái chạm nhẹ của môi kề môi, da chạm da, cũng đủ để dẫn dắt trăm ngàn suy nghĩ mơ hồ và cơn xao xuyến khó dứt.

Thôi Lan Nhân không khỏi thầm trách mình: bị người ta lén chiếm tiện nghi, lại còn động lòng?

Nhưng nghĩ lại, nàng cũng đâu dễ dãi với ai. Người đang hôn nàng là Tiêu Lâm, là phu quân của nàng. Cùng lắm cũng chỉ là một người cam đánh một người nguyện chịu mà thôi!

Tự an ủi mình như thế, mặt mày nóng bừng, tim cũng rạo rực, Thôi Lan Nhân khẽ buông lỏng hàm răng, đầu lưỡi Tiêu Lâm tựa hồ cảm ứng được mà lập tức luồn vào.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo