TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 175

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lúc này Đậu Khấu mới dám mạnh dạn mở lời:
“Hôm trước nô tỳ dậy đi vệ sinh vào ban đêm, trông thấy cô nương Tiểu Nga đang mài dao. Một con dao ngắn dài cỡ cẳng tay, dưới ánh trăng hàn quang lạnh lẽo, chiếu thẳng vào mắt.”

“Mài dao ư?”

Sắc mặt Đậu Khấu trắng bệch, gật đầu đáp:
“Khi ấy nô tỳ suýt nữa tưởng gặp ma, lỡ chân đá đổ chậu hoa, ai ngờ chỉ chớp mắt Tiểu Nga đã biến mất. Nhưng nô tỳ thật sự không hoa mắt, tiếng ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ mài dao ấy vẫn văng vẳng bên tai…”

Việc Tiểu Nga biết võ, Thôi Lan Nhân cũng biết rõ.

Chỉ là ở Tiêu phủ này, nàng ấy lấy đâu ra dao? Mài dao lại là để đối phó với ai?

“Tiểu Khấu ngươi còn nhớ hình dạng con dao ấy thế nào không?”

Đậu Khấu tính tình cẩn trọng, trí nhớ lại tốt, bởi vậy được Vương đại nương giao phó cho theo hầu Thôi Lan Nhân. Nghĩ lại một lượt, Tiểu Khấu lập tức đáp:
“Dao hình thoi, đầu nhọn đuôi tròn, chuôi dao là màu gỗ sậm.”

Con ngươi Thôi Lan Nhân đảo một vòng, liền mỉm cười nhẹ giọng:
“A, ta nhớ rồi. Trước đây ta từng sai Tiểu Nga đi tìm hiểu bí quyết nấu canh của Trù tử, có lẽ đây là khảo nghiệm mà Trù tử dành cho nàng ấy. Dao mà ngươi thấy hẳn là dao nhọn lóc xương, chắc do Trù tử đưa cho.”

Cha mẹ Đậu Khấu đều là nô bộc trong Tiêu phủ, bản thân Tiểu Khấu lại lanh lợi từ nhỏ, sớm đã là nha hoàn hạng hai, không phải làm việc nặng nhọc trong bếp, dĩ nhiên cũng không rành các loại dao nhà bếp. Nay nghe Thôi Lan Nhân nói chắc như đinh đóng cột, cũng liền tin đến bảy phần.

Tiểu Nga vì phu nhân mà không quản vất vả, hy sinh cả giấc ngủ ban đêm để mài dao, thế mà Đậu Khấu lại hiểu lầm rồi đi mách lẻo nghĩ đến đây, trong lòng nàng ấy dâng đầy hổ thẹn.

“Phu nhân… còn có một chuyện…” Đậu Khấu  đỏ mặt nói tiếp. Dù Thôi Lan Nhân đã giải thích xong chuyện kỳ lạ kia, nhưng lời tiếp theo nàng ấy định nói lại giống như không tin phu nhân, vẫn nghi ngờ Tiểu Nga. “Không biết có nên nói hay không nên nói…”

Thôi Lan Nhân bảo:
“Ngươi cứ nói.”

Đậu Khấu lấy hết dũng khí, khẽ đáp:
“Mấy ngày gần đây, Tiểu Nga thường dò hỏi các nha hoàn chuyện của các tiểu thư quý tộc trong các phủ khác… đặc biệt là những người đang được mai mối, bàn hôn sự…”

Dưới ánh mắt chăm chú của Thôi Lan Nhân, giọng của Đậu Khấu càng lúc càng nhỏ, mặt nóng bừng, đầu cúi gằm, gần như vùi hẳn vào ngực.

Chuyện này nàng ấy vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, nếu không nói ra thì sợ phu nhân bị che mắt, mà nếu báo chuyện Tiểu Nga, bảo không có chút tư tâm nào thì cũng là dối lòng.

Phu nhân rất mực tín nhiệm Tiểu Nga, đến mức cả bốn nha hoàn do Vương đại nương sắp xếp cũng phải đứng sang một bên. Nhưng ai mà chẳng muốn trở thành người thân cận được phu nhân sủng ái nhất?

Tiểu Nga kia hành xử thô lỗ, vừa nhìn đã biết là người xuất thân thôn dã, không biết chải kiểu tóc thịnh hành, cũng chẳng phối được y phục mới mẻ, ngay cả pha trà, điều hương cũng không nên hồn.

Một người như thế, sao có thể khiến người khác yên tâm khi hầu hạ phu nhân?

Thôi Lan Nhân thấy Đậu Khấu lộ vẻ bối rối, bèn nắm lấy tay nàng ấy, dịu giọng trấn an:
“Đa tạ ngươi đã nói cho ta biết. Ta sẽ tìm dịp hỏi rõ Tiểu Nga. Yên tâm, sẽ không liên lụy đến ngươi đâu.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo