Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù sao mấy nha hoàn sau này vẫn còn phải sống cùng nhau, mà Tiểu Nga một người có thể đánh bại cả bốn người kia, Thôi Lan Nhân cũng không muốn các nàng bất hòa, khó sống yên ổn.
Đậu Khấu ngẩn người nhìn Thôi Lan Nhân.
Nàng ấy không ngờ mình nói ra những lời không nên, vậy mà Thôi Lan Nhân chẳng những không trách mắng, lại còn đứng ra che giấu, suy nghĩ vì nàng ấy.
Viền mắt đỏ hoe, nàng ấy gật đầu thật mạnh, rồi mới cúi đầu lui ra ngoài.
…………………..
Tới chiều, Tiểu Nga bưng chậu nước vào phòng.
Vì nàng ấy không giỏi mấy kiểu tóc hay trang điểm tinh xảo, nên chủ động xin nhận công việc nặng nhọc như xách nước.
Thôi Lan Nhân vừa thấy nàng ấy đặt chậu xuống liền bước tới, vừa rửa tay vừa như thường ngày buông vài lời chuyện phiếm.
Tiểu Nga không hề đề phòng, đến khi bị hỏi đến chuyện mài dao, dò xét chuyện các tiểu thư thế gia, vẫn không lộ vẻ gì khác lạ, chỉ thản nhiên nói: “Phu nhân sắp đi săn xuân, nô tỳ lo rằng người đông việc tạp, e phu nhân gặp nguy, nên mới mài dao chuẩn bị sẵn... Dao ạ? Tất nhiên là lấy trộm từ chỗ đầu bếp Tàng rồi.”
Thôi Lan Nhân đoán đúng được một nửa.
Còn về chuyện mấy vị tiểu thư, Tiểu Nga gãi gãi má, vẻ ngượng ngùng: “Lần này phu nhân không dẫn theo các tỳ nữ khác, nô tỳ nghĩ hiểu thêm về các vị ấy cũng là để sau này có thể giúp đỡ phu nhân.”
Thôi Lan Nhân mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi. Nhưng nhà họ Tiêu cũng sẽ phái thị vệ theo hộ tống, chỉ cần chúng ta luôn ở trong phạm vi an toàn, hẳn sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Còn các tiểu thư kia, ta cũng chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc.”
Tiểu Nga gật đầu, như trút được gánh nặng.
Mấy ngày trước khi xuất hành, Tiêu Lâm bỗng nhiên bận rộn khác thường, không những không thể nửa đêm lén tới, mà còn phải làm việc đến tận khuya.
Nghe Cảnh Trừng nói, hình như có liên quan đến nhà họ Viên.
Thôi Lan Nhân nhớ tới lần trước tình cờ gặp Tiêu Lâm ở cửa hiệu gỗ của Viên gia.
Hôm đó nàng bận tâm đến chuyện cửa tiệm của mình, thành ra quên hỏi vì sao chàng lại đi cùng Viên Tứ lang.
Nàng vốn có ý muốn dò la chút tin tức, song Cảnh Trừng lại gãi đầu nói không rõ, nàng cũng đành thôi.
Năm ngày chuẩn bị thoắt cái đã qua.
Hôm ấy, đoàn xe nhà họ Tiêu từ sáng sớm đã dàn hàng dài ngoài hẻm trước phủ.
Gia nhân bận rộn chất hành lý lên xe, phu xe tranh thủ cho trâu ăn bánh đậu và rơm khô. Bọn sai vặt cấp thấp thì xách theo thúng nia, len lỏi khắp nơi nhặt phân trâu, kẻo để cảnh tượng “tụ hội bài tiết” làm bẩn mắt quý nhân.
Một con sẻ nâu đậu trên cành cây, kêu chiếp chiếp gọi bạn. Chẳng mấy chốc, cả đàn sẻ ríu rít đáp xuống cùng một nhành, nghiêng đầu quan sát cảnh rộn ràng phía dưới.
Các thiếu nữ trong trang phục mới, ba ba năm năm một tốp bước ra từ cổng phủ. Có lẽ thấy trời quang nắng đẹp, lại sắp được ra ngoài dạo xuân, không bị gò bó, nên ai nấy đều cười nói rôm rả.
Phía sau họ, lại có một nữ lang bước ra. Vừa thấy ánh xuân tươi đẹp cũng bất giác nở nụ cười. Có điều ánh mắt nàng tinh tường hơn, liền phát hiện ra đám sẻ nâu trên cây đang xem náo nhiệt, thế là giơ tay trái lên, miệng bật ra một tiếng huýt “vút”, bầy sẻ sợ hãi bay toáng loạn.
Tiêu Lâm đi cạnh nàng, trông thấy hành động kỳ lạ ấy thì không khỏi hỏi:
“Không có việc gì lại dọa chim làm chi?”