Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một vị công tử thế gia đang cầm chén rượu chờ tỳ nhân rót thêm, chợt bị vó ngựa công chúa quét ngang mặt, bụi bay mù mịt, trong chớp mắt đã thành đầu bù mặt bụi. Hồi lâu sau hắn mới giận dữ bật dậy, hất văng chén ngọc, giận đến độ chửi ầm lên:
“Thô lậu tầm thường! Dạng này mà cũng mơ gả vào thế gia? Đúng là cóc ghẻ mà vọng tưởng ăn thịt thiên nga! Chả trách Trưởng công tử chẳng buồn để mắt!”
Thôi Lan Nhân liếc nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy mặt tròn eo to, trong bụng cười thầm: Công chúa cho dù có muốn gả cho công tử thế gia, cũng tuyệt chẳng rơi vào đầu hắn ta được.
Mặt mũi chẳng ra gì, tính khí lại tồi tệ, thật đúng là chẳng có lấy một điểm tốt!
Lúc ấy Tiêu Lâm cũng vừa từ xe sau xuống, cũng nghe thấy tiếng mắng mỏ, liền thản nhiên căn dặn Cảnh Lan:
“Công tử Dương hành vi thất lễ, phá xe hắn đi, để hắn cuốc bộ một đoạn.”
Cảnh Lan cúi đầu đáp “vâng”, rồi đích thân vác đao bước lên, chém đứt từng sợi dây nối xe với bò. Đám bò lực lưỡng đột nhiên thấy nhẹ bẫng, kêu “ngầu” một tiếng, thong thả lững thững bước sang bên cạnh, cúi đầu gặm cỏ.
Phu xe sợ đến run lẩy bẩy, cúi đầu im thin thít không dám ho he nửa lời.
Công tử Dương thì tức đến nỗi lỗ mũi phập phồng như mang cá, chỉ dám nghiến răng ken két mắng một câu:
“Chó săn!”
Đám tỳ nhân bên cạnh thấy chủ tử tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, vội vàng quạt lấy quạt để.
Thôi Lan Nhân thấy vậy thì lấy làm lạ, liền theo sát Tiêu Lâm đi đến một gốc cây râm mát gần đó.
Ở đây, người hầu nhà họ Tiêu đã sớm bày sẵn bàn ghế.
Mặt ghế trải đệm gấm, ngồi xuống êm ái, nàng liền mỉm cười hỏi:
“Không ngờ phu quân lại đứng ra vì công chúa, thiếp cứ tưởng chàng không ưa nàng ấy.”
Tiêu Lâm thản nhiên đáp:
“Chẳng có ưa hay không ưa.”
Thôi Lan Nhân nhớ lại lời chửi mắng của công tử Dương, trong đó hai chữ “chó săn” rất chói tai, e rằng hắn ta cho rằng Trưởng công tử dù là người thế gia, nhưng lại ra mặt vì hoàng thất, làm mất thể diện sĩ tộc.
Sĩ tộc phải đồng lòng, mới có thể đối kháng với hoàng quyền.
Thế nhưng Tiêu Lâm lại chính là lưỡi đao mà hoàng đế dùng để kiềm chế sĩ tộc.
Vậy nên chuyện hôm nay chẳng hề liên quan đến công chúa, mà là lập quy củ. Ở trước mặt hắn ta, người không giữ quy củ, tất phải chịu phạt.
Thôi Lan Nhân lại chợt nhớ tới lời Tiểu Nga từng lén kể rằng Trưởng công tử đôi khi nửa đêm lại một mình đến từ đường quỳ suốt canh dài.
Không rõ là đang tự phạt điều gì?
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát vào giờ ngọ, đoàn xe lại tiếp tục lên đường, đến khi trời gần xế chiều mới tới lâm viên hoàng gia dưới chân núi Nhiếp Sơn.
Trong lâm viên có một tòa biệt cung đã được sắp xếp ổn thỏa. Các gia tộc, quan lại quyền quý đều được đưa về chỗ ở riêng.
Nhà họ Tiêu đông người, được phân cho mấy gian phòng. Tiêu Lâm ưa yên tĩnh, đặc biệt xin một gian tịnh cư nằm tách biệt, muốn lên đó còn phải trèo hơn mấy chục bậc đá mới tới.