Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chớ nhìn bậc thang không nhiều mà lầm, dốc núi dốc đứng, đá tảng lởm chởm, Thôi Lan Nhân thở hồng hộc leo lên đến đỉnh, đang định mở miệng mắng Tiêu Lâm một câu, chợt ngẩng đầu nhìn thấy nơi xa nước biếc nối trời, bóng thuyền chập chờn qua lại thong dong, từng đàn thủy điểu trắng nối nhau tung cánh bay vút lên tầng mây, trong khoảnh khắc, nàng liền quên mất cơn giận.
“Phía đó là Hoài Thủy,” Tiêu Lâm thản nhiên giới thiệu.
Thôi Lan Nhân chớp chớp mắt, chờ hắn nói tiếp.
Cảnh Trừng liền tiếp lời công tử, chỉ về phía đoàn thuyền xa xa giới thiệu:
“Phu nhân mau xem, những chiến thuyền kia đều do công tử nhà ta đích thân thiết kế đấy, tráng lệ vô cùng!”
Thôi Lan Nhân bèn chăm chú ngắm nhìn. Cảnh vật xa xăm mờ mịt sương mù, nàng chẳng rõ được dáng hình chiến thuyền, chỉ thấy từng đoàn lớn nhỏ, hình dạng khác nhau, nối đuôi nhau phá nước tiến về phía trước.
“Chiến thuyền cũng cần diễn luyện sao?”
Tiêu Lâm “ừ” khẽ một tiếng.
Thôi Lan Nhân tuy chưa từng thấy thủy chiến, nhưng vốn dĩ cũng không hứng thú với chuyện binh đao, bởi vậy chẳng hỏi tiếp, chỉ mong sớm vào được ngôi nhà trên núi để xem thử.
Vừa nhìn vào, thấy trong nhà cửa sổ sáng sủa, không gian thoáng đãng, trang nhã thanh lịch, nàng bèn vừa lòng, lập tức quên hẳn khổ nhọc khi trèo núi.
Tối hôm ấy, hoàng đế mở tiệc, các vị lang quân đều chỉnh tề y quan tham dự, còn các tiểu thư thiếu nữ thì tụ họp nhau dạo đêm trong vườn rừng hoàng gia.
Thôi Lan Nhân có chút tiếc nuối vì Thôi Phù Ninh không đến, đành cùng Tiểu Nga và bà Trần trò chuyện dọc đường. Nhưng Tiểu Nga thì chẳng biết gì về hoa cỏ, còn bà Trần thì luôn lẩm bẩm lui bước, nào là “đất lạ người xa”, nào là “đi xa dễ lạc đường gặp nguy hiểm”.
Chưa đợi Cảnh Lan lên tiếng, Tiểu Nga đã giơ tay trái, để lộ chuôi dao kẹp trong tay áo, lạnh nhạt nói:
“Không sao, có ta ở đây.”
Bà Trần suýt nữa trố cả mắt, suýt hét lên thất thanh:
“Trời ơi đất hỡi, ngươi… ngươi làm sao mang hung khí vào đây được…”
Bà Trần đâu biết, lúc này đầu bếp Tống đang lật tung rương tủ tìm con dao nhọn lóc thịt được mài sáng bóng như gương của ông ta.
Thôi Lan Nhân quay sang dặn Tiểu Nga:
“Trong vườn hoàng gia này toàn là quý nhân, ngươi đừng dễ ra tay.”
Bà Trần liên tục gật đầu đồng tình:
“Không được làm tổn thương ai hết!”
Tiểu Nga lại nhét dao trở về chỗ cũ, thản nhiên đáp:
“Ta hiểu, trước kia Nhị điện hạ cũng từng dặn vậy.”
Mấy kẻ quý nhân này làm sao sánh được với bọn thô da dày thịt nàng ấy từng đối mặt khi xưa, có cho ngã vài cú cũng chưa chắc đã tổn thương gì.
“Muốn đánh cũng phải hỏi cho rõ thân phận đã,” Thôi Lan Nhân bồi thêm một câu.
Nếu chẳng phải trái hồng mềm mà là ván cứng, kẻ dại mới vung chân đá vào.
Tiểu Nga có vẻ tiếp nhận lời dạy, nghiêm túc gật đầu một cái.
Bà Trần thì chỉ còn biết giàn giụa nước mắt trong lòng, bước sát bên Thôi Lan Nhân, mắt không rời Tiểu Nga nửa bước.
Miệng âm thầm khấn vái, cầu mong chớ có xảy ra chuyện gì.
Nào ngờ vừa rẽ qua khúc quanh, từ xa đã nghe tiếng cãi cọ vang lên.
Giọng nói của các cô nương thanh thoát lanh lảnh, như bắp rang nổ, tí tách liên hồi.
Thôi Lan Nhân tai thính, cũng chỉ loáng thoáng nghe được vài lời như “mồi chài đàn ông đã có vợ”, “không biết xấu hổ”, “tranh giành ân sủng”, “dựa thế hiếp người”…
Tiểu Nga mắt tinh hơn người, nói ngay:
“Là Lục nương tử.”