Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân lại cố ý hừ thêm một tiếng thật nặng.
Người đời có thể nhẫn nhịn co giãn tùy thời thật sự không nhiều, huống chi như Trưởng công tử luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, hẳn sẽ thấy việc bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng giữa đêm khuya là tổn mặt mũi, là sỉ nhục lớn lao.
Mà Thôi Lan Nhân đã quyết làm thì nhất định phải làm tới cùng, nước đã đổ đi sao có chuyện rút lại, nàng bèn xoay người ôm lấy chăn của mình.
Tiêu Lâm thấy nàng hành động nhanh như tên rời cung, chẳng mấy chốc là sẽ lao thẳng ra khỏi cửa thật, không cản ngay thì muộn mất.
Hắn lập tức quăng chăn, bước nhanh tới, nắm chặt cổ tay Thôi Lan Nhân.
“Hôm đó…”
Chỉ hai chữ thôi đã đủ khiến mắt nàng sáng lên, tai cũng dựng thẳng, cuối cùng cũng chịu xoay người đối diện hắn.
Rượu đã nhuộm hồng hai má Trường công tử, nay lan cả tới vành tai và cổ, làn da trắng mịn ánh lên sắc đỏ như trái anh đào chín mọng, tưởng chừng chỉ cần khẽ chạm là ấm nóng truyền tay.
“Không phải ta chê nàng mà rời đi, mà là… ta buộc phải đi. Nếu không…”
Ánh mắt Tiêu Lâm dần trở nên mờ mịt, như đang đối mặt với điều gì đó khiến chính hắn cũng bối rối và sợ hãi. Nhưng chỉ trong chốc lát, đôi mắt ấy lại ánh lên vẻ giằng xé đau đớn, kỳ quái lạ thường.
“Nếu không thì sao?” Thôi Lan Nhân gấp gáp truy hỏi.
Tiêu Lâm nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói khẽ như thở:
“Nếu không, ta sẽ đè nàng xuống giường… hôn khắp người nàng, khiến nàng thuận theo ta mà vui vầy ân ái.”
Mượn men rượu, Tiêu Lâm thốt ra những lời mà lý trí tỉnh táo tuyệt chẳng cho phép, là nỗi lòng không muốn để Thôi Lan Nhân hay biết, nhưng lại âm thầm mong nàng thấu tỏ.
Sự giằng co, rối ren trong tâm can ấy, nào phải chuyện có thể nói rõ một hai câu cho minh bạch.
Thôi Lan Nhân ngẩn người đứng tại chỗ.
Nàng ép Tiêu Lâm nói rõ, chẳng qua là bởi tính khí cố chấp, thích làm trái người ta. Hắn càng giấu diếm, nàng lại càng muốn lật tung mọi thứ lên, xem thử rốt cuộc hắn giấu giếm vật gì quý giá.
Thế nhưng nàng nào ngờ, lật ra không phải báu vật, mà lại là tà vật.
Cho nên khi nghe xong lời hắn, đôi mắt nàng lập tức trợn tròn.
Miệng hé mở, hoàn toàn quên mất bản thân còn biết nói, như thể đã biến thành kẻ chỉ còn hô hấp theo bản năng.
Hít lấy mấy hơi, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc bừng đỏ rực.
Cái… cái này cũng quá… quá kích thích rồi đó!
Nàng ôm chặt chăn, chẳng thốt lời nào, quay người lao thẳng ra cửa như thể có quỷ đuổi sau lưng.
May thay lúc vào quên không chốt cửa, nên mở ra cũng dễ. Thôi Lan Nhân như cơn gió vụt ra ngoài, chỉ để lại cánh cửa sau lưng vẫn còn kẽo kẹt rung động.
Làn gió đêm khe khẽ len qua, thổi buốt vào lòng người, nàng càng chạy càng nhanh.
Tiêu Lâm chống tay lên cửa, nhìn ra ngoài. Trời đêm không trăng không sao, bóng người kia đã khuất tầm mắt, chỉ còn nghe văng vẳng tiếng nàng gọi vọng từ lưng chừng núi:
“Phó mẫu! Tiểu Nga!”
Hắn không đuổi theo, chỉ cười khổ một tiếng.
Thôi Lan Nhân nghe hắn nói những lời cuồng dại như thế, tất nhiên là bị dọa đến hồn vía lên mây, từ nay về sau thể nào cũng tránh xa hắn ba thước.
Thực ra hắn vốn có thể che giấu, mượn trăm nghìn lý do mà qua mặt.
Là rượu khiến người can đảm, mà cũng là rượu khiến người lỡ bước.
Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Lâm đứng nơi bậu cửa, lặng thinh không biết nên làm thế nào cho phải.
Dường như hắn đã đi nhầm đường, lại tựa như đã chọn đúng hướng.
Đêm đen phản chiếu vào mắt hắn, chẳng còn ánh sáng thanh minh như mọi khi, chỉ còn một mảnh u trầm sâu thẳm.
………..