TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 181

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân liên tục liếc mắt nhìn Tiêu Lâm mấy lượt, ngày thường chưa từng thấy hắn uống đến độ mặt mày đỏ bừng thế này, chẳng rõ tối nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn uống nhiều đến vậy.

Chỉ là dù có uống bao nhiêu, lời hắn nói vẫn chu toàn kín kẽ, cứ như cái miệng kia dẫu rời khỏi đầu óc cũng có thể tự mình nói chuyện gãy gọn, khéo léo không kẽ hở.

Thôi Lan Nhân ngồi xuống mép giường, rốt cuộc nhịn không được liền hỏi:
“Lời thật?”

Lần này Tiêu Lâm không đáp lại, chỉ bước đến bên giá nến, liên tiếp thổi tắt mấy ngọn nến, bộ dạng như định đi nghỉ.

Nhìn kỹ mới thấy bước chân hắn không còn vững vàng như mọi khi.

Thôi Lan Nhân lại nhảy khỏi giường, mấy bước đã đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, giận dỗi nói:
“Tiêu Thần Ngọc, hôm nay nếu chàng còn không nói rõ ràng, thì hoặc là chàng ra ngoài ngủ, hoặc là để ta đi ngủ nơi khác!”

Nếu đã muốn giữ khoảng cách, thì chi bằng dứt khoát chia phòng mà ngủ.

Tiêu Lâm bị nàng quát đến sững người, đôi đồng tử vốn đã nhạt màu, nay trừng to lại càng tựa như lưu ly hổ phách, trong veo lấp lánh.

“Nàng… muốn nghe điều gì?”

Thôi Lan Nhân thấy hắn đến nước này rồi mà còn muốn đánh trống lảng, liền chống nạnh, nghiêm giọng hỏi:
“Chàng đêm nào cũng lén đến nhìn ta, là vì lẽ gì?”

Tiêu Lâm bị nàng vạch trần không chút lưu tình, thần sắc trong mắt bỗng chốc run rẩy, tựa ánh nến chao đảo trước gió.

Thôi Lan Nhân đang đắc ý, tưởng rằng lần này mình đánh đòn phủ đầu, chiếm thế thượng phong, nào ngờ Tiêu Lâm lại mím môi hỏi ngược lại:
“Đã biết từ sớm, vậy cớ sao nàng vẫn để ta đến hết lần này tới lần khác?”

Thôi Lan Nhân nhất thời cứng họng.

Lẽ nào nàng có thể đáp rằng: tuy công tử chàng có chút biến thái, nhưng ta lại thích cái kiểu biến thái ấy của chàng?

Thế chẳng phải nàng còn biến thái hơn sao?

Nàng ngẩng đầu không chịu thua, nghiêm giọng nói:
“Hôm đó ta vốn định chất vấn chàng, nhưng chàng lại đột ngột bỏ chạy! Ta còn chưa hỏi, chàng đã hôn ta xong rồi bỏ đi, ý là gì? Chẳng lẽ… chàng chê ta sao?”

Tiêu Lâm khép chặt môi.

Đầu óc hắn lúc này không được tỉnh táo, khuôn mặt oán giận tức tối của Thôi Lan Nhân cứ chập chờn trước mắt, khiến hắn không thể chuyên tâm nghĩ nổi điều gì.

Thái dương giật thình thịch, tim cũng quặn từng hồi, cực kỳ khó chịu.

Hắn muốn giải thích, nhưng lời vừa dâng đến cổ liền thấy câu nào cũng không ổn, cuối cùng chỉ đành im lặng đối mặt.

Sự im lặng của hắn khiến Thôi Lan Nhân vốn không định giận lại lửa bốc phừng phừng.

Hay thật, quả nhiên là hắn chê nàng!

Thế gian nào có đạo lý ngang ngược đến thế, rõ ràng là hắn trước ra tay bá đạo, cưỡng ép hôn nàng, đầu lưỡi tới lui bảy lần tám lượt mới thấy không hợp khẩu vị, liền bỏ nàng giữa chừng không lời giải thích, mấy ngày sau lại tỏ vẻ cao quý thanh lãnh, như thể tất cả chỉ là do nàng si tâm vọng tưởng ra mà thôi!

“Không muốn giải thích à? Vậy thì chúng ta ngủ riêng đi!” Thôi Lan Nhân giận dỗi hừ một tiếng, sải bước tới mép giường, định gói lấy chăn nệm của mình. Nhưng nghĩ kỹ lại, cớ gì phải là nàng ra ngoài? Lập tức buông tay, quay người đến bên giường của Tiêu Lâm, cuộn chăn hắn lại rồi nhét mạnh vào ngực hắn:
“Làm phiền Trưởng công tử tự tìm nơi khác nghỉ ngơi cho rồi!”

Tiêu Lâm ngoan ngoãn ôm lấy chăn, nhưng hai chân như mọc rễ, đứng yên bất động.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo