Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên khán đài, xiêm y rực rỡ, tóc vấn tinh xảo, sắc đỏ ánh tím, đủ loại mỹ nhân tô son điểm phấn, mỗi người một vẻ, như tranh sắc cạnh xuân quang.
Ánh mắt Tiêu Lâm lặng lẽ nhìn xa, chỉ thấy một thiếu nữ dám công khai nhìn thẳng vào hắn không chút né tránh.
Giữa hàng trăm màu sắc rối ren, đóa kim hoa trên ấn đường nàng lấp lánh như một ngôi sao nhỏ, tựa sao Mai sáng nhất trên bầu trời trước bình minh.
Đang nhìn hắn thật sao?
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Lẫm không dám chắc một điều gì đó.
Bởi bên cạnh hắn còn có Hoàng đế, mà xưa nay Thôi Lan Nhân vẫn đặc biệt để ý đến Hoàng thượng. Chưa kể, bên kia của Hoàng đế còn có Tề Man.
Buổi sớm hôm nay, nàng còn chẳng buồn gặp hắn, giờ sao có thể đang nhìn hắn chứ?
Nếu không phải hắn, hẳn là nhìn ai khác.
Thế nhưng nàng lại chăm chú đến thế, rốt cuộc đang nhìn thứ gì?
Không hiểu vì cớ gì, Tiêu Lâm trong lòng chợt thấy bực bội. Vốn dĩ hắn đã chẳng ưa những nơi đông người ồn ào, huống hồ nơi này lại toàn là nam tử tuấn tú, những tiểu thư kiêu hãnh chưa xuất giá kia đều nhìn chằm chằm không chớp mắt. Mà tính tình Thôi Lan Nhân lại vốn to gan lỗ mãng…
Nói cũng lạ.
Nếu Thôi Lan Nhân có to gan nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng chẳng lấy làm khó chịu, thậm chí còn thấy dễ chịu đôi phần. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện ánh mắt nàng rơi trên kẻ khác, lòng hắn liền bị như trăm ngàn con kiến cắn xé.
Thế nhưng, đã ra khỏi cửa, ai có thể ngăn được ánh nhìn linh động của nàng lượn lờ khắp nơi?
Xưa nay Tiêu Lâm không muốn làm nàng tổn thương, cách tốt nhất chỉ có thể là giữ nàng mãi trong Ngọc Lăng viện, không cho bước chân ra ngoài, như vậy nàng mới không thể nhìn thấy bất kỳ ai.
Nhưng đó chẳng khác nào giam lỏng nàng?
Chỉ vì tư tâm tư dục của bản thân mà muốn giam hãm một người, há chẳng phải việc tiểu nhân? Đừng nói là bậc quân tử, ngay cả người bình thường cũng không nên làm thế.
Tiêu Lâm vốn không tin thần Phật, giờ đây trong lòng đầy áy náy mà chẳng biết nên sám hối cùng ai.
Lúc này, Tạ ngũ lang bước xuống từ trên lưng ngựa, hành lễ với Hoàng đế:
"Thần bái kiến Thánh thượng."
Hoàng đế mỉm cười:
"Công chúa nghịch ngợm, làm phiền Thừa Minh rồi."
Tạ Môn đáp lại nhẹ nhàng:
"Được công chúa chỉ giáo, thần há lại không dám lĩnh hội."
Hoàng đế thuận miệng hỏi tiếp:
"Theo ý Thừa Minh, tài bắn cung của công chúa ra sao?"
"Vững, nhanh, chuẩn."
"Đã chuẩn, cớ sao Thừag Minh lại bình an vô sự?"
Câu này rõ ràng là cố ý bắt bẻ, tuy nét mặt vẫn tươi cười.
Nhưng đám thế gia đã sớm quen với kiểu khiêu khích ngôn từ của Hoàng đế, nên Tạ Môn chỉ cười nhàn nhạt:
"Công chúa hạ thủ lưu tình, thần mới may mắn vô sự."
Vừa khen công chúa “hạ thủ lưu tình”, lại nói mình “may mắn vô sự”.
Nghe qua tưởng là lời khiêm nhường, nhưng thực chất lại ám chỉ công chúa không hề nương tay, nhắm thẳng vào tính mạng hắn ta, chỉ là hắn ta, Tạ ngũ lang, tài cao gan lớn, nên mới có thể bình yên vô sự.
Mọi người đều hiểu ý, bật cười.
Hoàng đế cũng cười theo.
"Hôm nay nhi nữ của trẫm ầm ĩ đòi tỷ thí với Tạ ngũ lang, chư khanh cứ xem như một cuộc tiêu khiển là được!" Hoàng đế lắc đầu than nhẹ, y như một phụ thân bất đắc dĩ trước đứa con gái vừa bướng bỉnh vừa ngỗ nghịch.