TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 189

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trung thư thị lang họ Phan vội đứng bên phụ họa: "Điện hạ tuy là nữ nhi, nhưng nữ trung hào kiệt há thua đấng nam mi! Lại được Thánh thượng đích thân dạy dỗ, không chỉ tinh thông binh thư trận pháp, mà cung mã cũng đều thuần thục, tất sẽ có biểu hiện xuất sắc."

Một số đại thần theo phe Trung thị thị lang họ Phan liền tranh nhau phụ họa, hết lời ca tụng công chúa.

Hoàng đế chỉ cười không nói.

Tề Man đứng bên chỉ khẽ cong môi, nở nụ cười lạnh.

Xưa kia người được Hoàng đế huấn luyện cấm quân chính là Đại hoàng tử Tề Nghị, giờ Tề Nghị đã thành phế nhân, thế mà Hoàng đế lại nghĩ đến chuyện để công chúa thay thế.

Chư gia thế tộc trong triều ai nấy đều ngấm ngầm bất mãn, cho rằng Hoàng đế làm vậy là công khai vả mặt họ.

Nhưng cậu ta thấy và hiểu, Hoàng đế vẫn chưa thực sự buông bỏ hy vọng ở Đại hoàng tử.

Công chúa và Đại hoàng tử đều là cốt nhục của hoàng hậu, dĩ nhiên thân phận tôn quý hơn cậu ta một bậc. Hoàng đế sủng ái công chúa, chẳng phải cũng là để cho Đại hoàng tử một bậc thang mà đi xuống hay sao, kỳ vọng y thấu hiểu dụng tâm khổ cực của phụ hoàng.

Tiêu Lâm lùi lại hai bước, đi cùng Tạ Môn ở phía sau.

"Cuộc tỷ thí hôm nay, ngươi định xử trí thế nào?"

Tạ Môn thản nhiên: "Cứ tùy cơ ứng biến. Binh pháp nhà nàng ấy vốn cũng từ nhà ta mà ra, nàng ấy đọc nhuần rồi thì ta cũng đã thuộc làu, có thể dùng thế trận nào, phối hợp biến hóa ra sao, ta đều biết rõ."

Tiêu Lâm bỗng nhớ đến một hồi trong thoại bản mà Thôi Lan Nhân từng đọc, liền hỏi: "Ngươi chưa từng nghe qua chuyện 'tỷ võ chiêu thân' à?"

Tạ Môn sững người một thoáng, rồi phản ứng lại: "À, ý ngươi là thánh thượng định gả công chúa cho ta à?"

"Ở Kiến Khang này, còn ai hợp hơn ngươi nữa?"

Bởi vì tiểu tử này gian xảo quỷ quyệt nhất.

Tạ Môn âm thầm chửi một tiếng trong bụng, lại nhún vai, xòe tay nói: "Nhưng công chúa cũng chẳng có lòng lấy ta đâu, ngươi không thấy vừa rồi nàng ấy còn giương tên bắn thẳng vào mặt ta sao? Quá là ngoan độc! Chẳng những không muốn ta, lại còn định hủy cả ta!"

"Phò mã không nắm thực quyền." Tiêu Lâm thấy hắn ta vẫn cười cợt như chẳng bận tâm, bèn nói thẳng: "Nếu ngươi còn mang chí kế thừa tổ nghiệp thì nên cẩn trọng."

Tạ Môn nghe vậy, lập tức nghiêm túc.

"Vậy ta còn có thể làm gì?"

Hắn ta đâu phải Tiêu Thần Ngọc, có thể đoán biết được mọi động tĩnh của Hoàng đế, lại còn liệu sự như thần.

Nói đến Tiêu Thần Ngọc, còn phải cảm ơn hắn ta đã lặn lội ngàn dặm đưa Thôi Lan Nhân về. Bằng không, với mối quan hệ ám muội giữa Thôi Phù Ninh và Đại hoàng tử, hắn muốn cưới nữ nhi nhà họ Thôi, chỉ e không dễ dàng như thế.

"Học ngươi sao? Giờ lập tức tìm một tiểu thư xem bát tự rồi thành thân?" Tạ Môn nhướn mày hỏi.

Chốn này nữ nhân tuy nhiều, nhưng người người rực rỡ, ai mới là người có thể cùng đầu bạc răng long cùng hắn ta?

“Ngươi cũng đừng ra vẻ nghiêm trọng như thế, cùng lắm là có hai hướng có thể xảy ra.” Tạ Môn giơ một ngón tay lên, thong thả nói: “Ta thắng thì làm phò mã, sau này gặp mặt nhớ nể mặt ta vài phần là được.”

Lại giơ thêm một ngón nữa, hắn ta nói tiếp: “Ta bại, thể diện thế gia bị tổn hại, sau này gặp công chúa thì hãy nể mặt nàng ấy nhiều hơn một chút…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo