TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 190

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Ta không quan tâm chuyện của ngươi.” Tiêu Lâm liếc hắn ta một cái, cắt ngang dòng suy nghĩ thao thao bất tuyệt kia.

Loại chuyện mất mặt đến thế mà hắn ta lại nói ra đầy hứng khởi, mặt mày còn rạng rỡ.

Tạ Môn tò mò hỏi: “Vậy là vì gì?”

“Ta và nhà họ Thôi kết thân, vốn chẳng phải tình cảm sâu đậm gì, chỉ là kế quyền biến…”

“Cho nên?” Tạ Môn càng nghe càng mờ mịt.

Chuyện này chẳng phải chính là phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy sao?

Cho nên, Tiêu Lâm không thể ràng buộc trái tim Thôi Lan Nhân thuộc về đâu, bởi ngay từ đầu việc thành thân này vốn đã chẳng vì tình yêu, vậy thì sao trách nàng được?

Tiêu Lâm không muốn giải thích thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Công chúa đã xuống rồi, ngươi vẫn nên chuẩn bị cho tốt thì hơn.”

Tạ Môn không đáp lời, ánh mắt lại có chút ngây dại.

Tiêu Lâm nhìn theo hướng hắn ta, thấy công chúa đã ra khỏi khán đài. Gương mặt không son phấn, môi nhạt, nhưng mày đậm mắt sáng, tư thái hiên ngang oai vệ, khác hẳn dáng vẻ cao ngạo trong cung đình thường ngày.

“Thừa Minh?”

Tạ Môn đưa tay sờ mũi, xoay người bước tới chỗ tùy tùng đang dắt ngựa, dứt khoát phi thân lên ngựa, giục roi lao đi.

Tiêu Lâm lại đưa mắt nhìn về phía khán đài. Lúc này khoảng cách của hắn với Hoàng đế đã khá xa nhau, nhờ thế mà cuối cùng cũng thấy Thôi Lan Nhân nhìn Hoàng đế thật.

Thôi Lan Nhân đứng trên cao đã sớm đánh giá Hoàng đế một lượt từ đầu đến chân.

May mà các mệnh phụ như nàng không cần xuống hành lễ, lại có thể lợi dụng địa thế mà thản nhiên quan sát Thánh nhan.

Thôi Lan Nhân chưa từng gặp vị quân vương nào khác, đương nhiên chẳng thể nói rõ vị này có giống Hoàng đế trong tưởng tượng hay không.

Chỉ nhìn tướng mạo thì đúng là ngũ quan đoan chính, lông mày, mắt, miệng đều có kích cỡ bình thường, không đến nỗi lớn như chuông đồng, hay cái loại có thể ăn sống trẻ nhỏ như lời đồn thổi.

Nếu mặc thường phục đi ngoài đường, cùng lắm nàng cũng chỉ thấy đây là một người đàn ông trung niên trông có chút uy nghi mà thôi.

Dù người này có quyền thế đến đâu, trong lòng Thôi Lan Nhân vẫn thiên về gương mặt thư sinh nhã nhặn như Tiêu Lâm hơn.

“Nhìn kìa, Tạ ngũ lang quay lại rồi!” Một nữ tử hô lên, chỉ tay về phía xa.

Tạ ngũ lang một đi một về, mang theo cấm quân của nhà họ Tạ, toàn thân mặc giáp đen, cờ xanh phấp phới, đội ngũ đông đảo lên đến hàng nghìn người, khí thế hùng hồn.

Phía đối diện là cấm quân thuộc về Hoàng đế.

Tạ ngũ lang hiện đang giữ chức Trung lang tướng, bình thường cũng thuộc về hàng ngũ cấm quân kia.

Chỉ là lần này, cấm quân không còn là đồng liêu của hắn nữa, mà chính là đối thủ.

Thôi Lan Nhân, cũng như rất nhiều nữ nhân khác, chẳng hiểu gì về trận hình, thậm chí đến phân biệt các binh chủng cũng chỉ miễn cưỡng lắm mới làm được.

Chỉ thấy phía dưới, quân cấm vệ đội khăn đỏ, khoác giáp bạc vảy cá chia thành ba trận đồng loạt áp tiến. Bên kia, toán quân họ Tạ phất cờ xanh, chia cánh hai bên, như muốn vây gọn tiền phong cấm vệ vào giữa, ví như thịt đỏ sắp được gói vào trong vỏ bánh.

Thế nhưng khi vỏ bánh còn chưa kịp khép lại, thịt đã lộ ra ngoài, theo đà truy kích của toán quân, chiến tuyến kéo dài, phần nhân bánh bị kéo giãn thành hai dải huyết võng, giăng ngang trời như muốn bắt lấy cánh chim ưng xanh ấy.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo