TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 192

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân nhón chân, cố nhìn rõ vào trong đám đông.

Người đang khóc ấy nhìn kỹ thì rất quen mặt, chính là một trong hai người mà đêm nọ nàng từng bắt gặp đang tranh cãi với Lục nương tử.

Tiểu Nga ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nơi này đông đúc hỗn loạn, chỉ e không an toàn. Chúng ta nên tìm Trần ma ma, rồi quay sớm về thôi ạ.”

Thôi Lan Nhân tuy còn muốn ở lại nghe ngóng rõ ràng sự tình, nhưng lời Tiểu Nga cũng chẳng sai. Người tụ lại càng lúc càng nhiều, đến lúc ấy muốn rời đi e là chẳng dễ dàng.

Mãi đến tận chạng vạng, Thôi Lan Nhân mới gọi một nha hoàn đang mang cơm qua, dò hỏi mới biết được đầu đuôi sự việc.

Nguyên là có hai vị tiểu nương tử cùng nhau đi thay xiêm y. Một người ra ngoài trước, tiện đứng ngắm hoa gần đó. Chờ mãi chẳng thấy bạn ra, nàng lại quay vào gọi.

Nào ngờ lúc vào trong, bên trong đã hoàn toàn trống rỗng.

Vị Phan nương tử ấy cứ thế bặt vô âm tín giữa phòng thay đồ, chẳng để lại dấu vết gì!

Mà nơi này là hoàng gia cung uyển, bên ngoài có cấm quân trông giữ nghiêm ngặt, ngay cả ruồi muỗi cũng khó mà bay vào được.

Kẻ ác kia có thể vượt tầng tầng lớp lớp canh phòng để mang đi một tiểu nương tử, thì còn chuyện gì hắn không dám làm?

Bậc Thánh nhân sau khi hay tin, sao có thể không kinh hoàng, phẫn nộ, lập tức hạ lệnh lục soát từng tấc một.

Vì thế, Tiêu Lâm mãi vẫn chưa thể quay về.

Sau khi dùng bữa, tắm rửa chải tóc, Thôi Lan Nhân còn đọc thêm mấy cuốn thoại bản. Mãi đến khi mệt rã rời, suýt nữa ngủ gục, mới gắng gượng được đến lúc Tiêu Lâm trở về.

Nàng chấn chỉnh tinh thần, đứng dậy nghênh đón, chẳng ngờ vừa thấy nàng trong phòng, sắc mặt Tiêu Lâm liền thoáng ngỡ ngàng như thể... hắn chẳng ngờ sẽ gặp nàng ở đây.

Thôi Lan Nhân thầm nghĩ: Hắn đột nhiên thốt ra những lời hổ lang như vậy, nữ tử yếu bóng vía chắc đã sợ đến mức đoạn tuyệt với hắn từ lâu rồi. Nàng chẳng qua chỉ giận dỗi bỏ đi một đêm, lại còn nhanh chóng tự trấn an, điều chỉnh tâm trạng, hiện giờ còn ngồi đây chờ hắn.

Chẳng phải... là chuyện rất đáng mừng sao?

Thôi Lan Nhân không rời mắt khỏi hắn, chăm chú quan sát.

Không nói lời nào, chỉ muốn xem vị công tử thông minh tuyệt đỉnh này sẽ mất bao lâu để hiểu hết tâm ý của nàng!

Tiêu Lâm nghĩ ngợi như chớp, quả thật trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Nhưng rất nhanh, hắn lại khẽ cụp mi, sắc mặt u tối, cố gắng đè nén cảm xúc mà nói: “Ta hiểu rồi.”

Trong lòng Thôi Lan Nhân thoáng mừng rỡ, còn chưa kịp mở miệng…

Tiêu Lâm lại tiếp lời: “Chờ ta một lát, ta đi lấy chút đồ.”

Thôi Lan chầm chậm hiện rõ vẻ nghi hoặc: “?”

Lấy đạo cụ nhanh vậy… liệu có phải hơi... mãnh liệt quá không?

Huống hồ, Tiêu Lâm định mang thứ gì cơ chứ?

Thôi Lan Nhân nghĩ tới đủ loại thứ kỳ quái trong đầu, rồi lại lần lượt loại bỏ những món như thế... cũng không biết ở đâu mới mua được...

Sách vở xưa nay toàn thích để nhân vật từ hư không biến ra mấy món tiểu vật vừa mờ ám vừa ám muội, lấy đó làm trò vui trêu ghẹo, tỏ tình đùa cợt, nhưng lại chưa từng chỉ rõ những thứ đó... mua ở đâu.

Chẳng lẽ là thuốc... cường dương?

Nếu thật là thuốc, thì chỉ cần xem đơn bắt mạch là được, đâu đến nỗi khó khăn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo