Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân chăm chú nhìn theo bóng lưng Tiêu Lâm, trong lòng nổi lên hoài nghi sâu sắc, gần như muốn nhìn xuyên qua hắn.
Không lẽ vị công tử kia… thật sự không được?
Bằng không thì sao nãy giờ lại trưng ra cái vẻ mặt đầy "oán thán", đáng thương như thế, len lén liếc nàng một cái?
Thôi Lan Nhân mấy lần mấp máy môi, muốn lên tiếng an ủi vài câu. Sách cũng có nói, dù là không lên được thì cũng có thuốc hỗ trợ, cứ từ từ mà liệu. Chỉ là thuốc cường dương phần nhiều là loại hùng mãnh, dùng nhiều thì lại hại thân thể…
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vọng vào tiếng gõ nhẹ, giọng Cảnh Lan chần chừ: “…Trưởng công tử.”
Tiêu Lâm quay sang dặn nàng: “Đêm nay cung uyển e là sẽ náo loạn một phen, thánh thượng nghiêm lệnh không cho tự tiện rời chỗ. Nàng cứ ở lại trên núi, đừng xuống dưới. Ta sẽ để Cảnh Trừng dẫn theo thị vệ canh gác ở chân núi.”
Nghe giọng điệu ấy như thể đang cố ý để nàng tránh ra ngoài cuộc, Thôi Lan Nhân nghi hoặc hỏi:
“Trưởng công tử không định nghỉ lại trên núi sao?”
Tiêu Lâm thoáng động tâm, quay lại nhìn nàng một lần nữa.
Chẳng lẽ nàng không ngại ở lại cùng hắn?
Thôi Lan Nhân lại nói thêm: “Chỉ là ngủ đơn thuần thôi, không sao cả.”
Khó trách hôm ấy vị công tử kia lại lộ ra vẻ mặt khó xử đến thế kinh hoảng, khổ sở, rồi còn kỳ quặc nữa.
Thì ra là có tâm mà chẳng đủ sức!
Thế nhưng điều hắn muốn, e rằng không chỉ đơn giản là “ngủ”.
Tiêu Lâm khẽ đáp: “Đêm nay e là không thể yên giấc, nàng nghỉ sớm đi.”
Cảnh Lan ngoài cửa lại cất tiếng thúc giục. Tiêu Lâm không tiện nấn ná, khẽ gật đầu với nàng rồi rảo bước ra ngoài.
Thôi Lan Nhân nghĩ hắn có việc gấp, không tiện giữ lại, chỉ thấy lạ là tay hắn trống trơn, chẳng đem theo thứ gì cả.
Dưới chân núi, Cảnh Trừng chỉ tay về phía một kẻ, bẩm báo:
“Trưởng công tử, chúng tôi bắt được một tên khả nghi, tự xưng là môn khách của nhà họ Viên.”
Kẻ nọ vẫn còn đang rên rỉ, lăn lộn trên đất, chẳng hề giữ gìn thể diện.
Cảnh Trừng vội vàng thanh minh: “Tiểu nhân chỉ nhẹ chân đá một cái thôi!”
Tiêu Lâm quét mắt nhìn qua một lượt, nhàn nhạt nói: “Ta nhận ra ngươi.”
Nam tử mắt chuột mặt dài ấy bỗng sửng sốt rồi mừng rỡ, ngừng kêu than: “Trưởng công tử vẫn nhớ đến tiểu nhân…”
“Vài năm trước, ngươi từng mua chuộc tỳ nữ nhà họ Tiêu, âm thầm giám sát hành tung của ta. Sau bị phát hiện, còn cầu xin tha mạng. Khi ấy ta đã đuổi ngươi ra khỏi Kiến Khang. Sao có thể không nhớ.”
Nam tử kia không chút xấu hổ, mặt dày cười nịnh: “Đa tạ Trưởng công tử khi xưa thành toàn, tiểu nhân mới được nhà họ Viên trọng dụng.”
“Đã leo được lên cành cao, sao còn quay về trước mặt ta?”
“Người hướng tới nơi cao, ngoài Trưởng công tử ra, còn ai có thể tính là ‘cành cao’? Nếu Trưởng công tử chịu dùng tiểu nhân, ắt hẳn như gấm thêu hoa…”
Gã vừa nói vừa xoa tay, nịnh nọt đến cực điểm.
Tiêu Lâm nhếch môi cười nhạt: “Ta xưa nay không dùng hạng người phản trắc bất trung. Huống hồ, ngươi tới đây chẳng qua là để tránh họa cầu an, nói gì đến chuyện thêm hoa gấm.”
Lời vạch trần sắc bén khiến gã kia sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng phát cáu:
“Trưởng công tử cần gì giả thanh cao! Ta tuy là kẻ ti tiện, nhưng ít ra còn có chỗ dùng. Các ngươi những kẻ tự xưng trong sạch, chẳng lẽ thật sự sạch sẽ đến vậy sao? Ha, dù ngồi trên cao thì đã sao? Bên cạnh ngài, ai mà không vì danh vì lợi? Thị vệ, bằng hữu, phu nhân… có khác gì ta? Tại sao chỉ mình ta bị khinh thường?”