Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tiêu Lâm dần trở nên giá lạnh, một tấc lại một tấc, lạnh đến tận xương.
Tên kia mắng loạn một hồi, nhưng từng câu từng chữ lại như đâm trúng chỗ đau trong lòng hắn.
Cảnh Trừng quát lớn: “Chuột nhắt ngông cuồng! Còn không mau cút đi, hay định đợi Trưởng công tử lại ra lệnh trục xuất một lần nữa?”
Gã đàn ông kia lết đi, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, trong mắt ngập tràn căm hận, đặc biệt là với vị công tử áo trắng đứng giữa.
Nếu có cơ hội, gã nhất định sẽ kéo ánh trăng thanh khiết kia rơi vào bùn nhơ, cho hắn cũng nếm thử cảm giác bị thiên hạ phỉ nhổ là như thế nào!
Đêm không yên, Tiêu Lâm không ở đây, tiểu trúc xá nơi sơn dã liền trở nên vắng vẻ tiêu điều, chẳng có chút sinh khí nào.
Thôi Lan Nhân khẽ trở mình, khoác áo đứng dậy, cầm lấy chân đèn cắm nến trên bàn, lặng lẽ xuống núi.
Quả nhiên, nơi chân bậc đá dưới núi có Cảnh Trừng cùng mấy người khác canh giữ. Thấy nàng đột nhiên xuất hiện, bọn họ kinh ngạc hỏi: “Sao phu nhân lại xuống núi giờ này?”
Lúc ấy, Thôi Lan Nhân đội mũ trùm kín đầu tránh gió, nến cháy phía trước hắt ánh sáng lên sống mũi và xương mày nàng, soi rọi mấy phần sáng rõ, lại khiến hốc mắt và đôi má chìm vào bóng tối, thoạt nhìn chẳng khác nào lệ quỷ giáng thế, xuống núi đòi mạng.
Đám thị vệ răm rắp lộ vẻ rùng mình sợ hãi.
Thôi Lan Nhân chợt nhớ đến cuốn thoại bản vừa đọc, khóe môi nhếch lên, cười lạnh một tiếng: “Đói bụng, xuống đây ăn vài người.”
Lời vừa dứt, đám thị vệ đồng loạt rùng mình, bất giác rút cổ, nhưng lại thầm nghĩ: ngọn lửa này e là nhắm vào Trưởng công tử mà bừng rồi.
Người nàng muốn "ăn", chỉ có thể là Trưởng công tử thôi.
Cảnh Trừng định thần lại, ngỡ rằng phu nhân đang giận dỗi với Trưởng công tử, lập tức chấn chỉnh tinh thần, nghiêm túc nói: “Phu nhân muốn nghỉ ở đâu, Trưởng công tử có lệnh chúng thuộc hạ phải hộ vệ chu toàn, không để phu nhân bị xây xát một vết nào.”
Lời nói tuy khách khí, nhưng lại ngầm hé lộ mối quan tâm thương yêu của Trưởng công tử dành cho nàng. Cảnh Trừng hy vọng phu nhân nghe rồi sẽ nguôi giận, đừng tiếp tục làm khó người nữa.
Thôi Lan Nhân tự biết mình ngang ngược, đành để bọn họ đi theo, cùng nhau kéo đến nơi Trần ma ma và Tiểu Nga ở.
Đêm nay trong cung cấm vốn dĩ khó mà yên tĩnh, chỉ cần thích khách kia chưa lộ diện, ai ai cũng chẳng thể an giấc.
Tuy nói chẳng ảnh hưởng gì mấy đến người dân thôn dã như Trần ma ma, song bà ấy vẫn không nhịn được mà oán thán: “Không biết là kẻ nào mà gan to bằng trời như vậy.”
Sau đó lại lẩm bẩm: “Phan nương tử ấy thân phận chẳng cao, nhưng có chỗ dựa là Trung thị thị lang họ Phan là cữu phụ của nàng. Nghe đâu Nhị hoàng tử còn có ý muốn nạp nàng làm thiếp… Nhưng cũng chẳng phải nhân vật gì quá quan trọng.”
Thôi Lan Nhân không ngờ Phan nương tử này lại dính líu đến Tề Man, liền liếc sang Tiểu Nga bên cạnh hỏi: “Ngươi biết chuyện này sao, Tiểu Nga?”
Tiểu Nga dường như đã ngây người từ lâu, bị điểm danh mới bất chợt sực tỉnh, cả người run lên, khẽ gật đầu: “Có nghe qua vài câu.”
Thôi Lan Nhân thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, bèn dịu giọng: “Chúng ta nghỉ sớm một chút đi, dù sao cũng không giúp gì được, chỉ mong sáng mai sẽ có tin lành.”
Trần ma ma gật đầu lia lịa, còn chắp tay khấn vái, không biết là cầu nguyện với vị thần tiên nào.