Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó là tiếng bước chân rơi nhẹ xuống đất bên dưới cửa sổ, càng lúc càng xa.
Thôi Lan Nhân lập tức bừng tỉnh, bật dậy vén màn nhìn ra.
Trong phòng vẫn còn một ngọn nến cháy dở, phát ra ánh sáng yếu ớt. Dựa vào ánh sáng ấy, nàng trông thấy then cửa sổ phía sau đã bị gạt sang một bên, còn đang treo lủng lẳng bên khung.
Sáng sớm hôm ấy, Trần ma ma vẫn còn nghi hoặc: cửa sổ đã khép chặt từ đêm qua, sao lại bị gió đêm thổi tung? Mãi đến giờ phút này, Thôi Lan Nhân mới chợt nhớ ra sau gian phòng các nàng ở, thực ra là một bức tường cao, mà bên kia tường là mặt hồ rộng lớn, đủ để người chèo thuyền ngao du.
Chính giữa chỉ có một lối nhỏ hẹp như khe hẹp, miễn cưỡng đủ cho người gầy yếu nghiêng mình lách qua.
Đêm khuya tĩnh mịch, canh ba nửa đêm, Tiểu Nga lén trốn ra từ cửa sổ sau là để làm gì?
Thôi Lan Nhân khe khẽ đẩy hé cánh cửa sổ, hé mắt nhìn ra ngoài, vừa khéo bắt gặp một bóng hình mảnh khảnh đang rẽ trái ở cuối con ngõ hẹp, thoắt cái đã khuất dạng.
Ánh sáng trong phòng dần tối lại, Tiêu Lâm nghiêng người, dùng kéo cắt bớt tim đèn. Ngọn nến đột ngột bừng sáng, rồi lại dịu trở về ánh sáng thường ngày, rọi xuống trang sách trên tay hắn.
Tiêu Lâm tâm thần rối bời, liếc mắt vài lần nhìn sách, lại không nhịn được mà dời ánh nhìn về phía ngọn nến.
Có lẽ là vì kẻ bắt người đêm đó vẫn chưa bị bắt, cũng có thể là vì Thôi Lan Nhân lại một lần nữa xuất hiện trong lầu nhỏ trên đỉnh núi.
Dường như nàng có điều muốn nói, nhưng hắn lại không dám lắng nghe.
Chỉ e rằng, một khi nàng mở miệng, sẽ là lời quở trách.
Hắn thân bất chính, tâm bất tịnh.
“Trưởng công tử!” Giọng của Cảnh Trừng bất ngờ vang lên ngoài cửa, không kịp thông báo, cánh cửa đã bị đẩy ra, người cũng theo đó bước vào, hoảng hốt nói: “Không thấy phu nhân đâu nữa!”
Tiêu Lâm bỗng ngẩng đầu, bật dậy khỏi chỗ ngồi, muốn lên tiếng nhưng cổ họng như mắc phải xương cá, chỉ có thể dùng ánh mắt thúc giục Cảnh Trừng nói tiếp.
Cảnh Trừng gấp đến mức muốn mở lời lại bị sặc nước bọt, ho khan liên tục. May mà có Cảnh Lan theo sát sau lưng, liền thay mặt bẩm báo: “Là bà Trần dậy đi vệ sinh thì phát hiện phu nhân và Tiểu Nga đều không có trong phòng. Cảnh Trừng vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, chưa từng thấy ai ra ngoài.”
Lúc này, Cảnh Trừng đã bình ổn hô hấp, tiếp lời: “Trong phòng và trên mái không có mật đạo hay cửa ngầm nào, chỉ có cửa sổ sau thông ra một lối nhỏ. Lối đó chạy dọc theo hồ Dương, dẫn thẳng đến đường núi…” Y nuốt nước bọt: “Chúng thuộc hạ phát hiện vài dấu chân bên ngoài cửa sổ, so sánh qua, hẳn là của phu nhân và Tiểu Nga, không có dấu chân của người khác.”
Tiêu Lâm siết chặt sách trong tay, cơn choáng ập đến, khiến đầu óc hắn hỗn loạn.
Đêm nay lẽ ra hắn không nên rời khỏi Thôi Lan Nhân, không nên để nàng ở lại núi một mình. Nếu hắn ở đó...
Nhưng vì sao các nàng lại rời khỏi căn phòng vốn an toàn?
“Tiêu Lâm!” Lại có người xông vào từ ngoài cửa, là Tạ ngũ lang. Hắn ta vừa bước chân vào đã lên tiếng: “Chuyện lớn không ổn rồi, công chúa mất tích rồi!”
Cảnh Trừng và Cảnh Lan liếc nhìn nhau, lông mày cả hai đều nhíu chặt.
Tạ ngũ lang thở hồng hộc báo xong mới nhận ra sắc mặt bằng hữu có điều bất ổn, vội hỏi: “Thần Ngọc, ngươi sao thế? Mặt mày tái nhợt thế kia…”