TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 197

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cảnh Trừng thay hắn đáp: “Phu nhân của chúng ta cũng không thấy đâu nữa.”

Tạ ngũ lang thất thần, vừa sợ hãi lại vừa cố trấn tĩnh, cắn răng nói: “Thần Ngọc, ngươi là người hiểu rõ nhất khu vực quanh hoàng cung, nhất định có thể tìm được bọn họ.”

Tiêu Lâm vừa nghe tin Thôi Lan Nhân mất tích, tâm như lửa đốt, đầu óc rối bời. Nhưng lời cắt ngang của Tạ Môn lại khiến hắn tỉnh táo đôi phần, lập tức trầm giọng phân tích: “E rằng Thôi thị và Tiểu Nga không phải bị người bắt đi, mà là tự ý rời đi.”

Tạ ngũ lang kinh hãi thốt lên: “Công chúa cũng thế! Từ chiều nay, để truy tìm tung tích thích khách và Phan nương tử, cấm quân đã lục soát khắp hoàng uyển, nay nơi nơi đều có quân tuần tra. Nha hoàn của công chúa nói không nghe thấy động tĩnh gì bất thường, then cửa trong phòng vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu cạy phá…”

“Nhưng nàng có thể đi đâu được chứ?”

Tạ ngũ lang vừa nghi hoặc vừa lúng túng, cúi đầu lẩm bẩm: “Công chúa từng có hẹn với ta, nay bỗng dưng biến mất, tất có điều khả nghi!”

Cảnh Trừng và Cảnh Lam đồng loạt đưa mắt nhìn sang hắn ta, ánh mắt nghiêm nghị khiến Tạ ngũ lang đứng ngồi không yên.

Bên ngoài chỉ biết hắn ta và công chúa nước sông không phạm nước giếng, nào ngờ quan hệ riêng tư lại mập mờ khó nói.

Giờ nếu không phải đang cần nhờ cậy Tiêu Lâm, chỉ e Tạ Môn đã sớm dùng thuật thuấn di biến mất cho rồi.

May thay, Tiêu Lâm không có lòng truy xét chuyện riêng giữa hắn ta và công chúa, chỉ nói:
“Trong cung có mấy mật đạo thông ra ngoài, công chúa thường theo Thánh Thượng ngao du tới đây, chắc hẳn biết ít nhiều.”

Tạ ngũ lang mắt sáng rỡ: “Ngươi mau nói, ta lập tức đi tìm!”

Tiêu Lâm đáp: “Ta cùng ngươi đi.”

Nếu người còn ở trong hoàng uyển, thì sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, chỉ e bọn họ đã ra ngoài.

Hai vị công tử cùng rời bước, chẳng ngờ rằng lúc này đây, Thôi Lan Nhân lại đang ở cùng một chỗ với công chúa.

Thật chẳng phải đã có hẹn từ trước, chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt.

Bởi vì hai người họ đang truy đuổi cùng một người.

“Nếu không phải ngươi gây động tĩnh, sao nàng ta lại chạy mất!”

“Ta bám theo từ trong phòng ra đây cũng chẳng ai phát hiện, là công chúa ngươi vừa lộ mặt thì nàng ta đã nhảy tót lên cây, thoắt cái chẳng thấy đâu!”

Vừa dứt câu cãi vã, ba bóng nam nhân cao lớn từ xa bước tới, hai người lập tức ngậm miệng, rụt người trốn sau bụi rậm, nín thở chờ họ đi qua.

Tiếng giáp nhẹ ma sát mỗi lúc một gần, hai nàng không ai lên tiếng, nhưng lại nhìn nhau, ánh mắt đã rõ ý.

Là cấm quân.

Các nàng chẳng phải sợ cấm quân, chỉ là cùng lúc nhớ đến thánh chỉ vừa hạ: nghiêm cấm người không phận sự đi lại trong đêm.

Nếu không cần thiết, vẫn là không nên lộ diện, tránh rước hoạ vào thân.

“May… may mà chúng ta dò trước con đường bí mật này, dọc đường chưa gặp ai… chỉ là hơi khó đi một chút!”

“Ngươi… đồ ngốc nhà ngươi còn mặt mũi mà nói, vừa rồi nếu không phải ngươi chạy đi giải quyết, trì… trì hoãn mất thời gian, chúng ta suýt nữa bị người phát hiện!”

Hai tên cấm quân nói năng ngắt quãng, dường như đang kéo vật gì đó rất nặng, khiến hơi thở dồn dập, gấp gáp.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo