TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 198

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân len lén hé mắt qua kẽ lá nhìn ra ngoài, chỉ thấy giữa bốn chân bọn chúng đang khiêng một cái bao tải lớn, vải bố dày nặng trĩu.

“Đại ca, lần này chắc chắn không bắt nhầm người chứ?”

“Bớt lắm lời! Mau kéo về phía này!”

Ba người kia đi được một đoạn, Tề Mẫn mới hạ thấp giọng nói: “Bọn họ bắt một nữ nhân.”

Thôi Lan Nhân vốn cũng thấy chiếc bao vải kia hình dáng khác lạ, giờ nghe Tề Mẫn nhắc mới chợt bừng tỉnh.

“Lẽ nào là Phan nương tử?”

Tề Mẫn lắc đầu: “Phan nương tử thấp hơn một chút. Nữ tử này người mảnh khảnh, cao ráo hơn.”

“Vậy chẳng phải… bọn chúng bắt thêm một người nữa?” Thôi Lan Nhân và Tề Mẫn nhìn nhau trong bóng tối, bất giác nắm chặt tay nhau.

“Rẽ về hướng này có thể lặng lẽ rời khỏi cung viện, bọn họ định đưa người ra ngoài.”

“Giờ chỉ thấy ba tên, không rõ phía trước có đồng bọn hay không.”

“Cấm quân không thể tin.”

“Ta có ống nỏ trong tay áo.”

“Ta mang theo một con dao găm, còn có cả mê dược.”

“…Ngươi mang mê dược làm gì?”

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”

Ngươi một câu, ta một câu, rồi cả hai lại lặng lẽ đứng dậy, lom khom bám theo sau.

Đêm nay có gió, cỏ cây bị thổi xào xạc, rất hợp để che giấu tiếng bước chân rình rập của họ.

Tề Mẫn nói nhỏ: “Tuy chỉ có ba tên, nhưng là cấm quân đấy, chúng ta cũng chưa chắc đối phó được.” Nàng ta hơi hối hận, “Giá mà ta có cung tên trong tay, chỉ cần đứng chỗ cao, bắn liền ba mũi tên, hạ gục không khó.”

Tam tinh liên châu tiễn vốn là kỹ nghệ cung tiễn đỉnh cao, cần luyện tập nhiều năm và thiên phú xuất chúng mới có thể thi triển.

Nàng bất giác nhớ tới sáng nay Tạ ngũ lang chỉ trúng có một mũi, mà còn là do công chúa cố ý hạ thủ lưu tình.

Thôi Lan Nhân hỏi: “Ống nỏ không được sao?”

“Ống nỏ lên dây thay tên quá chậm, lại không thấy bọn họ đều mặc giáp nhẹ à? Muốn một phát trí mạng thì phải bắn trúng yết hầu, ngươi làm được không?”

Thôi Lan Nhân lắc đầu. Đêm có gió, nàng chưa thuần thục tới mức tùy tâm sở dục.

“Vậy thì chúng ta cứ theo dõi trước đã, xem chúng định đi đâu, rồi quay về báo người đến cứu.”

Tề Mẫn không phản đối, khẽ gật đầu.

Cả hai tuy gan lớn, nhưng đều biết lượng sức. Trên người có mang binh khí, nhưng để đơn độc đối đầu ba nam nhân trưởng thành thì vẫn quá sức. Thế nên suốt đường đi họ chỉ giữ khoảng cách, dè chừng theo sau, định xem rõ hướng đi rồi quay về tìm người tâm phúc cưỡi ngựa đuổi theo, tuyệt không để bọn chúng chạy thoát.

Nào ngờ, cơ hội lại đến bất ngờ đến vậy.

Tên cầm đầu dường như ăn phải thứ gì không sạch, đi được nửa đường liền ôm bụng hít khí lạnh.

Đi thêm vài trượng, gã không chịu nổi nữa, dẫn hai tên còn lại rẽ khỏi đường mòn vào rừng cây, sai thuộc hạ đặt nữ nhân bị trói ở phía sau đống đá cho nàng thở một chút, còn mình thì lảo đảo bước sâu vào rừng tìm chỗ đi vệ sinh.

Thôi Lan Nhân và Tề Mẫn nhìn nhau, một người giơ tay trái kéo ống nỏ, người kia lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, hai người, bốn con mắt, đồng loạt sáng rực.

Trong rừng, cây cối rậm rạp, may sao đêm nay trời quang không mây, ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua tầng tầng cành lá chiếu xuống mặt đất.

Tên cầm đầu cuối cùng cũng tìm được một chỗ tương đối kín, vội vã dùng kiếm chặt bừa cỏ xung quanh, tháo giáp nhẹ, tụt quần, ngồi thụp xuống, hai mảnh mông trắng muốt như tuyết liền lộ ra giữa lùm cỏ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo