TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 200

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tên còn lại không chịu kém, cũng vội đứng dậy: “Để ta đi! Ngươi ở lại canh chừng!”

“Dựa vào đâu mà ngươi đi? Rõ ràng là ta…”

Hai người còn chưa tranh cãi ra kết quả, bỗng nghe một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Ngươi còn dám nói, làm mất báu vật của ta, lại không chịu giúp ta tìm, nếu không phải ngươi giúp thì ai giúp chứ!”

“Báu vật gì chứ, chỉ là chút vàng thô bạc vụn, mấy viên trân châu to bằng đầu ngón tay, hồng ngọc cũng chỉ cỡ bàn tay…”

Hai thiếu nữ lời qua tiếng lại, giọng nói tuy to rõ nhưng nghe vào lại đầy vẻ ngây ngô đáng yêu, nhất là khi nói đến nào là vàng bạc, trân châu, hồng ngọc… khiến người ta vừa kinh ngạc vừa rộn lòng vui mừng.

Hai tên cấm quân trợn to mắt, nhất thời tay chân lúng túng, không biết có nên đuổi hai vị cô nương xa lạ đột ngột xuất hiện này đi không.

Nhưng nhìn hướng họ đến trùng với đường từ cung viện đi ra, biết đâu lại là nữ quyến của vị quý nhân nào đó.

“Chậc, nơi này mà cũng có cấm quân trấn giữ, thật xui xẻo!”

“Có hai vị đại ca cấm quân ở đây thì càng an toàn hơn, ngươi biết gì chứ!”

Nghe hai nàng lải nhải tranh cãi, thậm chí còn nhắc đến cả bọn họ, một tên cấm quân lập tức quát: “Hai vị nương tử là ai? Nơi này đã là ngoài cung viện, xin hãy mau chóng quay về!”

Nữ tử có đôi mắt cong như mèo chỉ vào người bên cạnh, nói: “Chẳng qua ta chỉ theo nàng đến tìm đồ, nhưng ban ngày giấu ở đâu, giờ đêm tối mò thế này sao mà tìm được.” Rồi dịu giọng hỏi lại, “Hai vị đại ca cấm quân ở đây làm gì vậy?”

Tên lanh lợi hơn trong hai người đáp: “Chúng ta vừa bắt được một nô lệ bỏ trốn… À, ả ta còn dám mặc trộm y phục của chủ nhân…”

“Ồ.” Nữ tử kia ngây thơ gật đầu, nói: “Thì ra là vậy. Thật là đáng giận, nô bộc phản chủ, tội không thể tha!”

Nữ tử còn lại chỉ khẽ “hừ” một tiếng, chẳng rõ là khinh thường hay gì, nhưng cũng không phản bác lời bạn.

Lục nương tử bị trói không thể nói, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, mồ hôi rịn đầy trán vì gấp gáp.

“Thật là một con nô tỳ vô liêm sỉ, làm chuyện đại nghịch bất đạo mà còn chẳng biết hối cải! Chúng ta cũng chẳng cầu xin gì cho ngươi, cứ liệu mà nhận tội đi!”

Hai tên cấm quân vốn lo lắng chuyện rắc rối, nay thấy hai vị cô nương dễ dàng tin lời dối trá, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Nhị vị đại ca cấm quân.” Cô nương có đôi mắt như mèo lại làm nũng: “Ta cùng vị tiểu thư này muốn tìm một hộp châu báu, nhưng đêm tối thế này, trong rừng lại có dã thú ẩn nấp, tiếng hú dọa người, hai chúng ta sợ hãi vô cùng… không biết có thể mượn một người hộ tống đi cùng chăng? Việc xong tất có hậu tạ!”

Vừa nghe đến hai chữ “hậu tạ”, hai tên cấm quân đồng thời giật mình, lập tức nhớ tới những gì hai nàng vừa nói, nào là vàng bạc, châu ngọc… trong mắt không khỏi hiện lên nét tham lam.

Cả hai vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đã liếc nhìn nhau.

Người từng trải qua nhiều việc, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu ý đối phương có ý tranh giành.

Vì vậy, hai tên lập tức tranh nhau tự giới thiệu, hy vọng được hai vị cô nương chọn trúng.

Cùng lúc ấy, hai thiếu nữ cũng bắt đầu cãi nhau về… chọn ai mới thích hợp đi cùng.

Một người nói thích kẻ cao to tay dài, một người lại cho rằng gã vạm vỡ da dày kia mới đáng chọn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo