Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bên tranh luận không ai chịu nhường ai, cuối cùng có kẻ buông một câu: “Nếu thực sự không phân được cao thấp, thì để họ đánh một trận, ai thắng thì theo ta đi!”
Hai tên cấm quân nhìn nhau, nhưng trong mắt đối phương đều thấy vài phần khó ưa.
“Ngươi không thật sự muốn đánh với ta đấy chứ?”
“Ta thấy ngươi mới là kẻ muốn ra tay trước lại còn định đổ vạ cho ta!”
Hai người từ tranh cãi lạnh lùng chuyển sang gay gắt, không biết ai ra đòn trước, chỉ trong chớp mắt cục diện đã mất kiểm soát.
Hai tên cấm quân vốn chịu trách nhiệm canh giữ, nay hoàn toàn quên mất vị đại ca vẫn còn “giải quyết nỗi buồn” chưa quay lại. Cứ thế vung quyền đá cước, quyền đấm cẳng đá, đánh nhau loạn thành một đoàn.
Thôi Lan Nhân và công chúa liền ngồi xổm xuống đất, chống cằm xem trận đấu.
Lúc thì cổ vũ phe mình, lúc lại chỉ trích bên kia không có đạo đức võ lâm, chuyên đánh hạ bàn và chơi trò hèn hạ.
Chẳng ngờ những lời đó lại khiến hai tên cấm quân được gợi mở vô số chiêu thức, càng đánh càng hiểm, càng đánh càng độc, đến nỗi gà chó không yên.
Ước chừng một nén nhang sau, một trong hai bị trúng chỏ ngay ngực, như ngọn tháp bị rút mất cột trụ, ngã vật xuống đất không dậy nổi.
Thắng bại đã phân.
Hai người xem náo nhiệt đồng loạt đứng dậy.
Tên thắng cuộc lau máu mũi bằng mu bàn tay, đắc ý quay đầu lại nói: “Là ta…”
Chữ “thắng” còn chưa kịp thốt ra, một luồng khói mờ đã ập thẳng vào mặt. Sau lưng hắn, một nữ tử nhoẻn miệng cười đứng đó.
Hắn lắc đầu mấy cái, đưa tay dụi mắt, rồi hai chân như mì sợi nhúng nước sôi, mềm nhũn, đổ gục xuống trước mặt, bất tỉnh nhân sự.
Tề Mẫn nhẹ nhàng rút dao găm, cắt đứt dây trói. Thôi Lan Nhân cúi người nhặt đoạn dây thừng còn lại, trói ngược hai tên cấm quân. Công chúa lại hào phóng ban thêm chút mê dược, dẫu đến sáng bọn chúng cũng đừng hòng tỉnh lại.
Lục nương tử vốn đã kinh hồn bạt vía, im lặng đi theo sau các nàng. Nhìn cảnh Thôi Lan Nhân và công chúa vốn chẳng ưa gì nhau nay lại kẻ trói người hạ dược, phối hợp ăn ý lạ thường, nhất thời không khỏi ngây ra.
Thôi Lan Nhân xử lý xong việc, quay đầu lại liền thấy Lục Cẩm Nhi đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào dao găm công chúa vừa để sang bên, ánh mắt ngây dại, không biết đang nghĩ gì.
Chẳng lẽ… nàng ta cho rằng danh tiết bị tổn hại, định tự vẫn?
Thôi Lan Nhân bước đến, nhặt dao găm lên, đưa trả cho Tề Mẫn.
Mọi việc đã an bày, tiếp theo là theo đường cũ quay lại hoàng uyển, tìm người đáng tin đến xử lý.
Nào ngờ ba người mới đi chưa được mấy chục bước, liền nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng quát trầm đục, kèm theo tiếng lá khô bị giẫm vang lên dồn dập.
Là tiếng động của một nam tử trưởng thành, khí thế bừng bừng bước tới.
“Kẻ ti tiện phương nào, dám ám toán lão tử, lại còn đánh lén sau lưng!”
Thì ra chỗ mê dược bắn trúng mông tên đại ca kia không đủ mạnh, chẳng mấy chốc gã đã tỉnh lại. Mà lại đúng lúc gã vừa "xong chuyện", chỉ là việc tẩy rửa mấy thứ bẩn thỉu mất thêm chút thời gian.
Có thể tưởng tượng được cơn giận dữ của gã, hận không thể lập tức bắt được kẻ ám toán mình, rồi xé xác thành trăm mảnh.
Trên đường, gã chẳng màng che giấu hành tung, sải bước lao nhanh về phía trước.
Ba người thấy vậy, lập tức đổi hướng, men theo một con đường nhỏ né sang bên.