Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời tối, người mệt, đi mãi mà chẳng biết đã lạc đến nơi đâu.
Trong bóng đêm, từng đôi mắt thú hoang lóe sáng âm u, dõi theo nhóm khách lạ, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm trầm thấp đầy đe dọa.
Tề Mẫn siết chặt chuôi dao găm, toàn thân căng cứng. Lục nương tử thì chưa từng trải qua chuyện như vậy, ngay cả hơi thở cũng mỏng đến mức gần như không nghe thấy.
Dù vậy, cả hai đều vô cùng cứng đầu, quyết không dễ dàng nhận là sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là Thôi Lan Nhân lên tiếng trước, đề nghị nên tìm một nơi an toàn ẩn náu, chứ cứ mù quáng chạy bừa thế này không phải cách hay.
Tề Mẫn nói: “Được thôi, nếu ngươi đã sợ đến vậy, chúng ta tìm chỗ trốn cũng được. Nhưng trốn vào đâu mới được đây?”
“Đi theo ta.”
Thôi Lan Nhân dẫn hai người men rừng tìm đến một sơn động nhỏ, lại dùng cành khô cắm xuống đất làm thành hàng rào thô sơ, còn kéo thêm một đống lá cây phủ kín miệng hang.
Tề Mẫn thấy nàng chuẩn bị đâu vào đấy, sắp xếp ổn thỏa, không khỏi kinh ngạc.
Thôi Lan Nhân chỉ nhẹ giọng đáp: “Quen tay mà thôi.”
Hang núi thấp hẹp, ba người chỉ có thể ngồi hoặc nằm co ro, không thể đứng thẳng người. Nhưng cũng nhờ vậy mà không gian kín đáo, chỉ một ngọn lửa nhỏ cũng đủ mang lại chút hơi ấm và cảm giác an toàn trong đêm tối.
Chẳng rõ còn bao lâu nữa mới đến hừng đông. Thôi Lan Nhân thừa dịp ấy hỏi dò Lục Cẩm Nhi về nguyên nhân khiến nàng ta bị đám người kia truy bắt.
Có thể khiến cấm quân phản bội, sau lưng chắc chắn là thế lực không nhỏ.
Ban đầu Lục Cẩm Nhi không định nói, nhưng không chịu nổi ánh mắt hiếu kỳ và những lời suy đoán càng lúc càng “vô đạo” của Thôi Lan Nhân, đành phải mở miệng giải thích: “Có lẽ… có liên quan đến một quyển sổ sách mà ta nhặt được.”
Chuyện này đến lúc về cung kiểu gì nàng ta cũng sẽ bị tra hỏi, nên Lục Cẩm Nhi cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
“Ba hôm trước, ta và nha hoàn tới phủ họ Phan vô tình đụng trúng một tên nô tài. Hắn vội vã đến mức đánh rơi đồ mà không biết. Nha hoàn kia tuy không biết chữ, nhưng thấy ghi rất nhiều con số liền đoán là sổ sách kế toán. Vốn định chờ người kia quay lại lấy, nhưng chờ mãi không thấy, cuối cùng chúng ta mang về. Ai ngờ ngay đêm đó, nha hoàn của ta bị người xông vào phòng bắt đi, phòng nàng cũng bị lục tung một trận. Lúc ấy ta vẫn chưa nghĩ là do quyển sổ kia gây họa.”
“Ở phủ họ Phan, nha hoàn bị bắt đi mà không ai điều tra sao?” Công chúa hỏi.
Lục nương tử đáp: “Ta lập tức đến báo với Phan thị lang, ông ta bảo ta đừng sợ, còn đưa người hầu mới đến thay, đổi cả viện cho ta. Nhưng đến khi ta vào cung, nha hoàn kia vẫn bặt vô âm tín.”
Công chúa nhíu mày: “Vậy thì kỳ lạ thật. Quyển sổ kia ghi những gì?”
“Chỉ là ghi chép xuất nhập hàng hóa của một hiệu gạo thôi.”
Thôi Lan Nhân bỗng thốt lên một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Là chuyện mấy năm trước sao?”
“Ngươi làm sao biết?” Lục Cẩm Nhi hơi kinh ngạc, rồi khẽ gật đầu: “Là chuyện ba năm trước. Lúc đó ở một tiệm tên là Mãn Hòa Đường, ta chưa từng nghe nói Kiến Khang có nơi nào như vậy.”
Công chúa lại càng chưa từng nghe, sắc mặt ngờ vực, khó hiểu.