Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân dứt khoát: "Cấm quân không thể tin. Huống hồ, ngươi chỉ có thể làm theo lời ta."
Lục Cẩm Nhi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi dùng việc ấy uy hiếp ta?"
Thôi Lan Nhân dìu nàng ra ngoài rồi buông tay, khẽ cười: "Hoặc là, ngươi cũng có thể thẳng thắn nói cho ta biết, vì sao muốn giết công chúa?"
Lục Cẩm Nhi không đáp, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Thôi Lan Nhân nói: "Để ta đoán thử... Ngươi và công chúa Thành An, dung mạo có vài phần tương tự..."
Lục Cẩm Nhi ngắt lời nàng: "Ta đồng ý là được chứ gì."
Kẻ đầu tiên tìm được bọn họ lại là Nhị hoàng tử. Giờ phút này, công chúa đang đứng trước mặt cậu ta, khoa tay múa chân, hiển nhiên đang kể lại chuyện đêm qua.
Chẳng bao lâu, công chúa đã tức giận quay về, xem bộ dạng là vừa bị nhị ca răn dạy một trận. Dù vậy, Tề Mẫn vẫn không quên kể lại kết cục của ba tên cấm quân xui xẻo kia.
Toàn bộ đều bị bắt, không một ai thoát.
Kẻ bắt cóc đã trong tay, hành tung của vị Phan nương tử kia sớm muộn cũng sẽ tra rõ. Về phần chủ mưu phía sau, lại không phải chuyện mà ba vị cô nương kiệt sức lúc này có thể gánh vác.
Tề Man sải bước đi tới, trừng mắt nhìn Tề Mẫn một cái, rồi nghiêm giọng quở trách Thôi Lan Nhân: "Muội cũng vậy, đêm hôm không ngủ lại chạy ra gây chuyện, mất một hai người còn đỡ, giờ một lần mất liền bốn người, các muội muốn làm kinh động thiên hạ sao?"
Thôi Lan Nhân tự biết nàng và công chúa tự ý hành động một mình, chưa xét tới nỗi lo của người bên cạnh, cho nên cũng chẳng phản bác lời Tề Man, chỉ nhìn vết băng trên tay y vẫn còn rịn máu, liền chuyển chủ đề: "Nhị điện hạ bị thương rồi?"
Sắc mặt Tề Man dịu đi đôi phần, có lẽ cảm thấy Thôi Lan Nhân tuy nghịch ngợm, nhưng cũng biết quan tâm người khác, cũng không uổng công đích thân cậu ta tìm đến.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Thôi Lan Nhân ghé sát lại nhìn kỹ vết máu loang, nói: "Đây là vết tên, ai dám ra tay với ngươi?"
Sắc mặt Tề Man khẽ biến, không muốn nàng truy hỏi tiếp.
Đúng lúc ấy, Tề Mẫn cố ý ho khan mấy tiếng rõ to. Thôi Lan Nhân nghi hoặc liếc nhìn, không rõ nàng làm gì mà náo loạn như vậy.
Từ xa vọng lại tiếng người cùng tiếng ngựa hí, lại một đoàn người nữa kéo đến.
Tề Mẫn vừa mới bị ca ca mắng cho một trận, giờ liền vội nở nụ cười xem trò vui, liếc Thôi Lan Nhân một cái đầy ẩn ý: "Trưởng công tử trông không vui vẻ gì đâu."
Từ trước tới nay Tiêu Lâm vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn, dẫu đối với kẻ không vừa mắt cũng có thể giữ lễ, mỉm cười mà đối đãi. Thế nên giờ phút này, nam nhân đang vác cung đến, nét mặt lãnh đạm không biểu cảm, cho dù là kẻ mù cũng nhìn ra tâm trạng hắn cực kỳ bất mãn.
Tề Mẫn từng có lòng ái mộ Trưởng công tử, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ nam tử tốt không lấy hai thê, nên theo thời gian tình cảm ấy cũng nhạt dần.
Hiện giờ trong lòng Tề Mẫn chỉ tràn đầy chờ mong, một mực muốn chứng kiến cảnh Thôi Lan Nhân bị Trưởng công tử mắng cho cúi đầu không ngóc nổi dậy.