Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế, giọng điệu nàng ta không khỏi mang theo đôi phần hả hê, như thể đang nói: “Cứ nói tiếp đi, người quản ngươi đến rồi kìa.”
Nào ngờ Thôi Lan Nhân chỉ khựng lại chốc lát, kế đó liền chớp mắt một cái, như thể gạt đi giọt lệ chẳng hề tồn tại, vén váy chạy ào về phía người kia.
“Phu quân, thiếp sợ quá đi mất!”
Tề Mẫn: “!!!”
Đêm qua nàng giương nỏ thẳng tay, lạnh lùng bắn thẳng vào mông người ta, lúc đó chẳng thấy run một chút nào cả!
Bên kia, Tiêu Lâm vốn mang lòng giận dỗi mà đến, nhưng khi thấy nàng tựa như sắp khóc, lao thẳng vào lòng mình, liền không kịp nghĩ nhiều mà dang tay đón lấy.
Chỉ trong khoảnh khắc, hương thơm ấm áp đã ôm trọn vào lòng, trái tim vốn treo lơ lửng nay cũng rơi xuống đất, yên ổn đập nhịp trong lồng ngực.
Bao lời trách cứ đều nghẹn lại nơi cổ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Nàng bình an vô sự, chẳng phải mới là điều quan trọng nhất hay sao?
Song ngay sau đó lại dâng lên một ý niệm khác: Nữ tử này giảo hoạt lém lỉnh, giỏi nắm lòng người. Khi nãy rõ ràng còn bình thản nhìn tay Tề Man bị thương, không thấy chút sợ hãi nào, vừa thấy ta đến liền khóc gọi mình sợ hãi, chẳng phải chỉ để ta mềm lòng mà thương tiếc nàng thôi sao?
Trong lòng dẫu đã thấu rõ như gương, nhưng môi vẫn chẳng thể thốt ra lời quở trách.
Thấy nàng chỉ khoác tạm một chiếc áo mỏng, lại đầy bụi đất cỏ khô, hắn bèn cởi áo choàng của mình phủ lên người nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao là tốt rồi.”
Thôi Lan Nhân ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.
Tề Mẫn không thể tin nổi vào mắt mình, thế mà cũng được sao?!
Tiêu Lâm lại xoay người nhìn sang Tề Man, nói: “Đêm qua gần khu vực ngự hoa viên phát hiện có dấu vết gian tế Bắc Hồ xâm nhập. Tuy tại chỗ đã hạ sát vài tên, nhưng vẫn còn kẻ bị thương trốn thoát. Nhị điện hạ có điều tra được gì chăng?”
Ánh mắt Tề Man đảo một vòng quanh cây đại cung sau lưng Trưởng công tử, nở nụ cười lộ hàm răng trắng muốt, nói: “Mũi ta nào có thính như Trưởng công tử, nhưng chuyện hệ trọng, tất nhiên vẫn sẽ lưu tâm theo dõi.”
Ba vị nương tử nay đều đã tìm thấy, vùng phụ cận cũng được kiểm tra kỹ lưỡng, không phát hiện thêm điều khả nghi. Mọi người liền thu dọn xong xuôi, cùng nhau hồi cung.
Tiêu Lâm đỡ Thôi Lan Nhân lên ngựa mình, rồi cũng tung người lên yên, hai tay kéo dây cương, đồng thời ôm lấy nàng vào trong lòng.
Thôi Lan Nhân lần đầu cưỡi ngựa, vô cùng tò mò thích thú, sờ bên này ngó bên kia, thậm chí còn thọc tay vào lớp bờm dày cộm để nghịch ngợm.
Tiêu Lâm đang định hỏi nàng đêm nay vì sao lại tự tiện rời cung, thì nữ tử trong lòng bỗng nghiêng người tựa vào ngực hắn, đầy hào hứng thốt lên một câu lạ lùng: “Phu quân có thể… trên lưng ngựa cũng… làm được không?”
Ngựa xóc nảy, lời nàng đứt quãng, song Tiêu Lâm vẫn nghe rõ mồn một, nhất thời tim rối loạn.
Không phải vì nàng buông lời kinh hãi, mà là… hắn lại hiểu được!