TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 207

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Khi hai người cùng cưỡi trên lưng ngựa, bên ngoài áo bào phủ kín, nhưng bên trong sớm đã trút bỏ mọi vật, chân trần mông trụi, mới dễ bề hành sự.

“Là thứ tà đạo gì, tổn hại thuần phong mỹ tục chăng?”
Câu hỏi này, giọng điệu của Thôi Lan Nhân lại như chẳng chút để tâm, nàng khẽ ngả về sau, tựa vào lòng người phía sau, hương thơm dịu dàng ấm áp quyện lấy, thanh âm ngọt lịm như mật, từng tiếng rót vào tai người, như dụ dỗ kẻ ta nên nuốt trọn trái đắng đầy mật ngọt ấy.

Tiêu Lâm chẳng muốn dễ dàng sa chân vào bẫy của nàng, chỉ hơi nghiêng đầu, cố tình trầm giọng đáp: “Sau này nàng sẽ hiểu.”

Sau này?

Thôi Lan Nhân nghe vậy, khó tránh khỏi tâm tư phiêu tán. Cảm giác tư thế hai người lúc này, chẳng phải chính là tình cảnh thường thấy trong những cuốn thoại bản nàng từng đọc sao.
“Nam nữ đồng cưỡi một ngựa, thế mạnh xông pha, ngựa tung vó nhảy nhót… ngựa trợ nhân lực, ra vào đắc thế…”

Chưa từng ăn thịt heo nhưng đã thấy lợn chạy, Thôi Lan Nhân tất nhiên có thể dễ dàng tưởng tượng.

Dù rằng tưởng tượng này… thực ra có phần xa rời thực tế.

“Nếu phu quân cho là có tổn hại phong hóa…”
Thôi Lan Nhân lúc này đã hiểu ra sự khác biệt trong cách hiểu của mình và hắn, bèn đuổi theo truy vấn: “Vậy về sau, chàng định cho thiếp biết bằng cách nào?”

Tiêu Lâm im lặng không đáp, song hai người theo hầu phía sau Cảnh Trừng và Cảnh Lan lại rõ ràng trông thấy vành tai Trưởng công tử khẽ phiếm hồng.

Hai người cúi đầu thì thầm: “Phu nhân đúng là đại bổ chi dược, Trưởng công tử thế mà khỏi bệnh rồi!” Quả là đã trở lại dáng vẻ người sống.

Nghĩ đến mấy tên gián điệp Bắc Hồ từng bị lầm tưởng là cướp, “thảm tử” dưới tay Trưởng công tử, Cảnh Trừng không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

“Không được nhắc nữa.” Cảnh Lan nghiêm giọng cảnh cáo.

Cảnh Trừng lập tức ngậm chặt miệng, song ánh mắt vẫn liếc về phía lưng Trưởng công tử, nơi cất cung tên và bao tên treo bên yên ngựa.

Một bao có thể chứa hai mươi mũi tên, giờ chỉ còn lại bảy.

Lấy tài bắn tên của Trưởng công tử, mỗi phát đều trí mạng.

Từ lúc này trở đi, việc cưỡi ngựa đối với Thôi Lan Nhân và Tiêu Lâm đã chẳng thể xem như chuyện thường. Đồng cưỡi một ngựa, mỗi người ôm một mối suy tư.

Suốt dọc đường xóc nảy, cả hai người đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, như thể vừa trải qua một hồi hoang đường.

……………………………….

Khi về đến cung viện, trời đã sáng rõ.

Việc Thôi Lan Nhân cùng công chúa lén ra khỏi cung vào nửa đêm rốt cuộc cũng không thể che giấu, hai người đành cùng nhau đến trước mặt hoàng đế nhận tội.

May thay công chúa vốn rộng rãi, không đổ tội cho Thôi Lan Nhân, lại còn nhờ vào sủng ái của hoàng đế mà tự mình gánh hết phần lớn trách nhiệm.

Thôi Lan Nhân không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác, trong lòng cũng sinh thêm đôi phần mềm mỏng và cảm kích.

Nhưng khi công chúa bắt đầu thao thao kể lại chuyện hai người lợi dụng lúc "lão đại" của cấm quân bị đau bụng, bèn nhân cơ hội chích một mũi tên tẩm mê dược vào... mông hắn.

Là Thôi Lan Nhân làm.

Chúng thần trong điện: “……”

Rồi lại kể chuyện trêu chọc hai tên cấm quân, khiến chúng hiểu lầm lẫn nhau, ẩu đả đến mặt mũi bầm dập, sau đó cả hai đều bị hạ mê dược đánh gục.

Là Thôi Lan Nhân bày kế.

Chúng thần trong điện: “……”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo