TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 208

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm trầm mặc không lời, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, thản nhiên tiếp nhận ánh nhìn cảm thông từ bốn phương tám hướng.

Cưới vợ như thế, e là chẳng thể sống yên ổn.

Thôi Lan Nhân nghiến răng, lén véo mạnh vào đùi mình một cái, ép ra mấy giọt lệ, giọng run run nói nhỏ:
“Đêm qua thực sự quá nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút, chúng ta e là khó toàn mạng.”

Hoàng đế lúc này mới gật đầu:
“Ngươi nói không sai. Trẫm đã có chỉ dụ, vậy mà hai tiểu nương tử các ngươi lại dám trái ý…”

“Phụ hoàng!” Công chúa đã quỳ đến mỏi gối, bèn đứng thẳng dậy, dậm chân hờn dỗi:
“Chúng con sắp chết mệt, chết khát, chết đói đến nơi rồi, phụ hoàng còn nói quanh nói quẩn, nếu muốn trách phạt thì xin cứ ban cái chết cho gọn gàng!”

Hoàng đế chỉ vào nàng ta, nửa cười nửa không:
“Xem xem bộ dáng công chúa ngươi đi, trẫm còn chưa mở miệng, ngươi đã kêu sống không bằng chết.”

Tiêu Lâm cuối cùng cũng lên tiếng:
“Công chúa và tiểu tức phụ của vi thần chỉ vì lo cho nghĩa nữ của Phan thị trung mà hành động, hoàn toàn không cố ý kháng chỉ, chẳng qua là nóng lòng cứu người.”

Hắn vừa nói dứt lời, Phan thị trung vốn đang nhắm mắt giả chết đành phải lên tiếng phụ họa:
“Thánh thượng thưởng phạt phân minh, vi thần há dám vượt khuôn phép. Song công chúa và Thôi nương tử có đại ân với nghĩa nữ của thần, thần tất nhiên phải khắc cốt ghi tâm, hậu tạ về sau.”

Hoàng đế khoanh tay sau lưng, nhàn nhạt nói:
“Ngươi đã có lời tạ, vậy trẫm sẽ không phạt nữa. Cứ để các nàng hôm nay ở yên trong phòng, không được ra ngoài quấy rối là được.”

Phan thị trung cúi người hành lễ:
“Thánh thượng phân xử rõ ràng.”

Tề Mẫn vẫn có chút không phục, nhưng cũng rõ đây là cách xử phạt nhẹ nhất, chẳng đau chẳng ngứa. Hơn nữa, có cánh cửa nào thực sự ngăn được nàng ta?

Thôi Lan Nhân ngoan ngoãn tiếp chỉ, Tiêu Lâm liền đưa nàng rời khỏi điện.

Trên đường, Tiêu Lâm chủ động nói:
“Phan nương tử đã trở về, nàng ta tự nói là hôm qua thân thể bất an, vô tình ngủ quên trong một gian nhà trống, không ngờ bên ngoài lại náo động đến thế, cảm thấy vô cùng bất an.”

Lời này nghe chẳng mấy thật, giống như là lý do bịa ra cho qua chuyện, để tránh người khác biết nàng ta từng bị bắt đi.

Chúng nhân nghe vậy cũng chỉ im lặng không vạch trần.

Tiêu Lâm nói xong, mới có dịp chuyển đề tài:
“Nàng dùng nỏ bắn người... vào mông...”

“Thị vệ cấm quân mặc giáp sắt, nỏ của thiếp không xuyên được, mà bắn vào cổ họng thì thiếp lại không có bản lĩnh ấy, cho nên lúc hắn bị tụt quần...”

Thôi Lan Nhân vừa nói, vừa cảm thấy không ổn, lập tức hối hận muộn màng, thở dài thườn thượt:
“Thiếp còn chưa từng thấy của phu quân, vậy mà lại nhìn của người khác trước rồi...”

Tiêu Lâm vội ngắt lời nàng, chỉ sợ nàng tiếp theo sẽ nói muốn xem của hắn, thế thì hắn phải đáp sao cho phải?

“Ta chỉ muốn nói, phần mông tuy thịt dày nhưng không phải chỗ hiểm yếu, gặp địch mà ra tay ở đây thì khó chế ngự được ngay, còn dễ để lại hậu hoạn.”

Thôi Lan Nhân lại thở dài, cảm thấy Tiêu Lâm thật chẳng hiểu nỗi khổ của kẻ không có võ nghệ:
“Đêm tối mịt mù, gió lớn thổi vù, thiếp đâu có nhắm chuẩn được đến thế, bắn trúng mục tiêu đã là không dễ rồi ấy chứ!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo