Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nét cười nơi môi Thôi Lan Nhân dần nhạt đi, nhưng chân mày lại ung dung giãn ra, vẻ mặt chẳng chút bận tâm, như thể “gió Đông gió Tây gió Nam gió Bắc, ta cứ thong dong mặc gió bay”.
“Cô mẫu, cho ta nói một câu.”
Tiêu cô mẫu liền nhíu đôi mày liễu, nghiêm giọng quát: “Im miệng! Khi trưởng bối đang nói, không được phép chen ngang!”
Thôi Lan Nhân chẳng hề nao núng, liền cất giọng vang vang:
“Tiêu cô mẫu! Nếu trưởng bối có sai, mà vãn bối không kịp thời chỉ rõ, há chẳng phải là dung túng cho sai lầm ấy tiếp diễn đến cùng sao?!”
Nàng còn trẻ, lẽ nào thua kém về giọng nói?
Vậy nên tiếng quát kia trong trẻo vang dội, còn rõ ràng hơn cả tiếng Tiêu cô mẫu. Bên cạnh mấy phu nhân lực lưỡng đều bị dọa cho giật mình, thậm chí lá cây trên đầu cũng thuận thế mà rơi rụng vài chiếc.
Hai mắt Tiêu cô mẫu run rẩy, tim đập thình thịch.
Bà tuyệt không ngờ nữ lang nhà họ Thôi này lại dám lớn tiếng với trưởng bối như vậy.
Bà mím chặt môi, hai đường vết nhăn sâu hai bên miệng khiến gương mặt càng thêm nghiêm khắc, càng toát ra uy nghi.
Từ gia đình quyền quý như Tiêu gia bước ra, khí chất tất nhiên cũng khiến người khác khó lòng chống đỡ. Người thường nếu thiếu tự tin, chỉ sợ chẳng dám ngẩng đầu đối diện.
Thế nhưng Thôi Lan Nhân lại trừng to mắt, không tránh cũng không né, miệng vẫn không dứt lời:
“Thứ nhất, Tiêu cô mẫu chưa từng có lời báo trước mà đường đột đến thăm, đó là chưa tròn lễ nghi của trưởng bối.
Thứ hai, người không cho vãn bối chút thời gian chỉnh trang dung mạo, cứ thế giục giã ra gặp, thì sao lại quay ra trách vãn bối không ăn mặc chỉnh tề?
Thứ ba, vãn bối đứng thẳng vì vóc dáng cao ráo, nếu cô mẫu thấy thế không thuận mắt, chi bằng để ta ngồi xuống nghe giảng.”
Thôi Lan Nhân vốn đã là nữ lang nổi bật trong đám tiểu thư ở Kiến Khang, dáng người lại thon dài, cao hơn Tiêu cô mẫu tới gần nửa cái đầu.
“Ngươi... ngươi...” Tiêu cô mẫu bị nàng nói ba câu liền dồn cho nghẹn họng, giận đến suýt thổ huyết.
Cái đồ họ Thôi này! Quá ngạo mạn! Quá vô lễ!
Bà ta sống chừng này tuổi, ngoài tên bạc tình bạc nghĩa kia ra, còn chưa từng bị người ta làm cho uất nghẹn thế này!
“Phu nhân! Phu nhân!”
Tiêu cô mẫu ôm ngực, hơi thở dồn dập như muốn tắt, gắng sức hít vào từng ngụm lớn, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hai nha hoàn trung thành ở bên vội vàng đỡ lấy bà ta, bị sức lực hỗn loạn kia kéo lùi lại mấy bước. Đúng lúc ấy, tán cây trên đầu mọi người lại lắc lư xào xạc hai cái, một bóng đen bất ngờ từ trên cao rơi thẳng xuống, rơi trúng ngay đầu của Tiêu cô mẫu.
“Máu! Chảy máu rồi! Phu nhân!” – nha hoàn thất thanh kêu gào.
Tiêu cô mẫu hoảng hốt đưa tay che mặt, vừa luống cuống vừa hét lớn: “Máu! Mặt ta… máu của ta…”
Lời còn chưa dứt, mắt bà ta đã trắng dã, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
“Ngươi dám giấu hung khí, bày bẫy hãm hại trưởng bối? Họ Thôi! Lá gan ngươi đúng là không nhỏ!” – một nha hoàn do Cô mẫu dẫn tới giận đến run người, chỉ tay thẳng vào mặt Thôi Lan Nhân, hận không thể dùng ánh mắt giết nàng tại chỗ.
“Ngươi cứ chờ đó, sẽ có người tới trừng trị ngươi!”
Thôi Lan Nhân quả thực oan uổng hết chỗ nói.
Cái con chim cơ quan rơi vỡ tan tành dưới đất kia, vốn chẳng phải nàng giấu đi, rõ ràng hai hôm trước nàng đã đưa tặng Tiêu Lâm rồi.