Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời sắp ra đến miệng, bà Trần lại nuốt xuống, xoay sang hỏi đầy ẩn ý: “Công tử, đêm nay người sẽ nghỉ lại đây chứ?”
Tiêu Lâm khựng lại, cũng quên đi chuyện ấy.
Phòng này vốn là chỗ chàng ngủ từ nhỏ, từ khi tách ra viện riêng vẫn luôn ở đây, trong tủ còn để bao nhiêu đồ dùng cá nhân. Chỉ là sau này phải sửa làm tân phòng nên tạm dọn sang tiền viện.
Lời bất ngờ của bà Trần làm Thôi Lan Nhân cũng tỉnh cả ngủ.
Tiêu Lâm mãi không quay về hậu viện, nàng cũng quen ngủ một mình rồi, giờ thêm một người thì rắc rối biết bao.
Ví như… đêm nay có động phòng không?
Thôi Lan Nhân thật ra chẳng ngại chuyện động phòng, chỉ lo bệnh “không gần nữ sắc” của trưởng công tử chưa khỏi, nhìn nàng lại phát tác thì mới là đau đầu.
Chuyện này vẫn nên từ từ, tốt nhất là mỗi ngày gặp nhau đôi chút, dần dần tăng thêm hiểu biết và thân thiết.
Thôi Lan Nhân đang âm thầm rối rắm thì may thay, Tiêu Lâm lại chẳng có ý định ấy, hạ mắt dịu giọng nói: “Không cần, ta còn việc công phải xử lý, hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi đi.”
Tiếng bước chân vừa dứt nơi bậc cửa, Cảnh Trừng đã tiến lên đóng lại cánh cửa sau lưng trưởng công tử.
Chủ tớ sóng vai đi vào giữa viện, nơi bốn phía hành lang vây quanh thành hình tứ giác. Trong lòng Cảnh Trừng vẫn còn ngổn ngang nghi hoặc.
“Lang quân, phu nhân sao lại khác biệt đến vậy?”
Bao người làm vợ, có ai chẳng mong ngày đêm kề cận phu quân, há lại có chuyện nửa đêm nửa hôm còn đưa người ra cửa, đến câu giữ lại cũng chẳng nói một lời, thế nào nhìn cũng thấy khác thường.
“Có kẻ yêu thì cũng có kẻ không yêu, chẳng có gì lạ.”
Tiêu Lâm thấy rõ mọi điều.
Thế gian này nâng hắn lên tận mây xanh, miệng tung hô những lời như “vô song thiên hạ”, “tài mạo hơn người”, thế thì đã sao? Suy cho cùng hắn vẫn là một người thường, nào phải thần linh thực sự có thể thông hiểu muôn vật.
Hắn không thể khiến vạn người đều yêu mến, cũng chẳng cần truy cứu tại sao Thôi Lan Nhân cũng không thích hắn, lại càng không cần hỏi vì sao nàng chẳng buồn giữ hắn lại.
Hắn cúi đầu nhìn cỗ máy chim gỗ trong tay, chốc lát sau liền nhẹ tay đặt nó dưới gốc cây bên cạnh.
Ngày mai, người quét dọn sân tất nhiên sẽ nhìn thấy, đến lúc ấy sẽ đem trả lại cho Thôi Lan Nhân.
Chủ tớ vừa đi khỏi, trên cây bỗng truyền xuống tiếng động khe khẽ. Một con mèo mướp nằm phục trên cành, vươn vai duỗi chân, há miệng lười nhác ngáp một cái rồi nhảy vèo xuống, tiến lại gần con chim gỗ lạ lẫm kia, quanh quẩn ngửi ngửi, chẳng bao lâu đã ngậm lấy tha ngược lên cây.
Hôm sau, người được cử đến dạy quy củ cho Thôi Lan Nhân đã tới cửa.
Người đó xưng là cô mẫu của Tiêu Lâm.
Thôi Lan Nhân chỉ mỉm cười dịu dàng, khom người hành lễ: “Cô mẫu an.”
Ai ngờ vị phu nhân kia vừa nhìn thấy liền nhíu mày, bắt đầu xét nét:
“Ngươi chính là nữ lang nhà họ Thôi, mất tích mười năm rồi mới tìm lại được? Lối trang điểm này là ai bày? Nhạt nhẽo đơn sơ như thế! Còn cả tư thế đứng kia nữa, ngươi là tân phụ của trưởng công tử nhà Tiêu gia, đâu phải thị vệ đứng gác ngoài cửa! Mẫu thân ngươi xưa kia có thể dạy ra Thôi Phù Ninh dịu dàng nết na, tài sắc song toàn, cớ sao đến ngươi…”
Tiêu cô mẫu bĩu môi “chậc” một tiếng, lời tuy chưa nói hết, nhưng nét khinh miệt đã lộ rõ nơi khóe mắt chân mày.