Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên gia vốn thân thiết với Phan gia, mà Viên Tứ lang lại làm việc dưới trướng Phan Thị Trung, việc hắn ta quen biết với Phan nương tử cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Thì ra là vậy…” Thôi Lan Nhân thở dài một tiếng, giọng mang theo chút cảm khái.
Đêm qua nàng nghe được lời thì thầm của hai cấm quân kia, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ: chỉ e Lục nương tử không phải người đầu tiên bị chúng ra tay, vậy chẳng lẽ Phan nương tử trước đó cũng từng bị đưa đi?
Thế nhưng vừa rồi Tiêu Lâm lại bảo, Phan nương tử tự mình quay về. Nàng lúc ấy đã lấy làm lạ.
Giờ đây các đầu mối đã nối liền, suy ra mọi chuyện cũng dần rõ ràng.
Kẻ thực sự muốn có được sổ sách kia là Viên Tứ Lang, cho nên hắn ta mới mua chuộc cấm quân, sai chúng bắt cóc Lục nương tử.
Phan nương tử vốn có quen biết với Viên Tứ Lang, nhưng đám người dưới tay hắn ta lại không rõ điều đó, mà nha hoàn kia vốn là người của Phan gia, thành ra nhận nhầm chủ, lần đầu ra tay liền bắt sai người.
Phan nương tử biết rõ ai là chủ mưu đứng sau, để bao che cho hắn ta, mới vội vàng bịa ra một lời dối trá sơ hở chồng chất để lấp liếm.
“Cũng là một kẻ đáng thương,” Thôi Lan Nhân khẽ lắc đầu, không truy hỏi thêm chuyện Phan nương tử, chỉ hy vọng chuyện lần này đủ khiến Phan thị trung tỉnh ngộ.
Tiêu Lâm nghiêng mắt nhìn về phía Tiểu Nga, phát hiện trong tóc nàng còn vướng một phiến lá liễu mỏng manh.
Sau khi nghe Tiểu Nga kể lại rõ ràng mọi việc, Tiêu Lâm liền sai người âm thầm điều tra thật giả. Nếu Phan nương tử thực sự có liên hệ với Viên Tứ Lang, vậy thì chính nàng ta phải tự mình đưa ra bằng chứng rửa sạch hiềm nghi.
Tiêu Lâm và Thôi Lan Nhân cùng rời khỏi, tiện đường tìm chỗ rửa mặt, ăn sáng, rồi thong thả quay về.
Thôi Lan Nhân vừa đi vừa nghĩ chuyện, đang định leo lên gian nhà gỗ trên núi thì bất chợt nhớ ra phía sau còn có Tiêu Lâm theo sau. Nàng bèn ngoái đầu hỏi:
“Hôm nay phu quân định nghỉ ở đâu?”
Nếu hắn còn muốn chiếm căn nhà nhỏ trên đỉnh núi kia, thì nàng chỉ còn cách về ngủ nhờ gian nhà của bà Trần mà "chịu án cấm túc".
Tiêu Lâm khựng lại một thoáng.
Nhớ đến chuyện đêm qua hai người vì việc này mà "tranh luận" một phen, rồi sau đó hắn bỏ đi, còn nàng xuống núi, cả đêm không trở lại.
“Ở cùng nàng.”
Từ nay về sau hắn phải trông chừng nàng, nếu không với thân thủ linh hoạt và chiếc miệng biết ngụy biện của nàng, ai biết nàng sẽ gây ra thêm chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Thôi Lan Nhân lại hỏi:
“Một giường à?”
“Ừ.”
Nhân lúc đám thị vệ còn ở xa, Thôi Lan Nhân sững người, nhỏ giọng hỏi:
“Không phải là muốn cùng thiếp… hoan hảo đấy chứ?”
Chữ ấy vừa thốt ra, toàn thân Tiêu Lâm lập tức căng cứng, tưởng đâu nàng đã nhìn ra điều gì. Nhưng trông đôi mắt nàng lại chỉ chăm chú nhìn thẳng mặt hắn, không hề liếc loạn, hắn bèn vội quay đi nơi khác, lạnh nhạt đáp:
“…Không phải.”
Hắn đâu phải hạng người thô tục, làm gì có chuyện bất chấp ý nguyện của nàng mà phải ép nàng khuất phục?
Thôi Lan Nhân khẽ "ồ" một tiếng, có phần tiếc nuối mà nhấc váy lên, lững thững bước đi, dáng vẻ dửng dưng thiếu hứng thú.
Thôi vậy, hôm nay nàng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà "hoan hảo" gì.