TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 215

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lại có người nghi hoặc: “Thật là gián điệp Bắc Hồ sao? Ta lại nghe có người nói… là người của nhà họ Viên?”

“Nhà họ Viên với nhà họ Phan vốn không có thù oán gì, vô cớ sao lại đi bắt nương tử người ta? Nhất định là do người Bắc Hồ khiêu khích!”

“Bắc Hồ mấy năm nay ngấm ngầm gây chuyện chẳng ít, xem ra chẳng yên ổn được bao lâu nữa đâu.”

“Chỉ mong vị trưởng công tử nhà ta có chủ trương rõ ràng, bọn ta tuổi già sức yếu rồi, chẳng quản nổi những chuyện ấy nữa.”

Một trung niên bụng phệ bật cười, quay sang mấy vị bạn thân nói:
“Chúng ta á, chỉ nên vui rượu hưởng lạc là được. Đêm nay đến phủ ta đi, ta vừa mới dạy dỗ một nhóm vũ cơ mới, vừa có sắc vừa có tài!”

Mấy người kia vỗ tay hưởng ứng, chẳng còn bận tâm gì đến gián điệp Bắc Hồ nữa, vừa cười vừa dắt díu nhau rời đi.

Lúc ấy, Tạ Môn vừa từ thuyền bước xuống, vịn vào cọc gỗ gần đó đấm đấm ngực mấy cái, bực bội nói:
“Ta có thể cưỡi ngựa suốt đêm chẳng mỏi, lao lực bao nhiêu cũng không than, vậy mà lên thuyền của huynh chưa được bao lâu đã choáng váng muốn ngất.”

Tiêu Lâm lạnh nhạt đáp:
“Vậy ta có thể đặc cách cho huynh lên chiến thuyền hằng ngày, để sớm quen dần.”

Tạ Môn liên tục xua tay, vội từ chối:
“Thôi thôi, đừng khách khí như vậy làm gì.”

“Ngũ lang Tạ gia!”

Một giọng nữ bỗng truyền đến, hai người đồng thời quay lại nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ kéo theo con ngựa từ phía sau, giơ tay vẫy họ.

Tuy ăn mặc như một a hoàn, nhưng gương mặt ấy rõ ràng là công chúa Tề Mẫn.

Quả không hổ là người được hoàng đế cưng chiều. Lệnh cấm túc vừa ban buổi sáng, buổi chiều nàng đã ngang nhiên phá lệ ra ngoài.

Sắc mặt Tạ Môn tối sầm xuống, chậm rãi tiến lên vài bước hỏi:
“Sao công chúa lại đến đây?”

Tề Mẫn “suỵt” một tiếng ra hiệu giữ im lặng, nhưng giọng nói lại đầy chính khí:
“Các người luyện binh ở đây, ta đến xem một chút thì sao?”

Tạ Môn đột nhiên nhoẻn cười, hỏi lại:
“Công chúa là đến xem thuyền... hay là xem lang quân?”

Vốn đang ra vẻ đàng hoàng, công chúa bị câu ấy làm cho nghẹn họng, như một đốm lửa nhỏ bị nước tạt tắt phụt, vội quay đầu hờn dỗi:
“Xem thuyền thì sao, xem lang quân thì sao?”

Tạ Môn bật cười khẽ, ngắm công chúa đầy kiêu ngạo một hồi, rồi bất ngờ thở dài, lấy lại tinh thần nói:
“Nếu đã thế, thần muốn khuyên công chúa hai điều. Thứ nhất, thay vì mưu cầu gả vào thế gia cao môn, chi bằng chọn một người hợp tâm ý, biết nghe lời công chúa. Thứ hai, công chúa thân là nữ nhi, tuy cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp thông thạo, nhưng không thể thay thế người khác được. Xin đừng quá phô trương, kẻo rước oán vào thân.”

Tiêu Lâm liếc nhìn Tạ Môn bằng khóe mắt.

Vị ngũ lang nhà họ Tạ xưa nay vốn ngạo mạn, nay lại có thể buông lời chân thành như vậy, quả thật hiếm có.

Tâm tư của hoàng đế, công chúa tuổi trẻ sao hiểu hết. Tuy nàng ta là cành vàng lá ngọc của hoàng gia, nhưng trong mắt các thế gia, nàng ta chỉ là một sợi xích trong tay hoàng đế. Dù nàng gả vào nhà ai, cũng khó được coi trọng thực sự.

Huống hồ, dù hoàng đế có sủng ái công chúa đến đâu, thì ngôi thái tử cũng chỉ có thể chọn giữa hai vị hoàng tử. Nàng ta càng xuất sắc, càng dễ khiến người khác ganh ghét dè chừng.

Vậy nên hai lời khuyên kia, thực sự là vì nghĩ cho nàng ta.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo