TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 216

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tề Mẫn đột ngột quay đầu lại, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên người Tạ Môn, trên mặt vừa là kinh ngạc vừa là ngỡ ngàng, lắp bắp: “Hôm ấy ta còn tưởng… còn tưởng ngươi định nói là…”

Ngũ lang họ Tạ hành lễ một cái, nghiêm túc đáp: “Đây chính là chuyện ta muốn nói với công chúa.”

Sắc mặt Tề Mẫn chốc đỏ chốc trắng, tựa như bị xúc phạm nặng nề, miệng liên tiếp thốt ba tiếng “được lắm”, rồi mạnh mẽ quay đầu, tung người lên ngựa.

Đợi Tề Mẫn rời đi rồi, Tiêu Lâm mới hỏi: “Ngươi và công chúa… rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Tạ Môn trầm mặc một lát, mới cất giọng:

“Ngươi còn nhớ góc tây hoàng thành có một bãi sa bàn đã bỏ không không? Năm xưa chính là nơi tằng tổ phụ của ta từng dạy thái tử khi ấy cùng gia tổ ta thao luyện binh pháp. Ta phát hiện có người bày thế trận ở đó, ban đầu chỉ là thấy thú vị, thử đặt lại vài nước, sau đó thì cách một khoảng lại ghé qua chỉnh trận, cứ như hai người chưa từng gặp mặt cùng đánh một ván cờ.”

“Cứ thế xuân qua đông đến, lắt nhắt cũng một năm. Cho đến một ngày, công chúa ngồi trên cây, cầm đá ném ta, mắng: ‘Hóa ra là ngươi, đồ đáng ghét! Cắt đứt lương thảo đường ngựa của ta, vây mà không công, công mà không chiếm, đùa giỡn ta phải không? Ngươi có đắc ý không hả?’”

Tạ Môn nhớ rõ, hôm ấy là một ngày nắng hạ rực rỡ, tiếng ve kêu vang trời, công chúa tức giận đến mặt mày đỏ bừng, hai mắt tròn xoe.

Mà hắn ta khi ấy chỉ chắp tay nói: “Thì ra là công chúa, thất kính, thất kính.”

Không ngờ công chúa lập tức rút từ sau lưng ra một cây cung, đã sớm chuẩn bị sẵn, giận dữ quát: “Còn dám cười? Xem ta không bắn chết ngươi!”

Tạ Môn cười, nụ cười vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo khiến người chán ghét kia, nhưng chính là cái dáng vẻ đó, khiến đối phương tức đến không nhịn nổi, phải lộ diện hiện thân, cũng xem như hắn ta đã chiếm thế thượng phong.

“Thảo nào mỗi lần công chúa gặp ngươi đều muốn bắn xuyên tim ngươi cho hả giận.”

Tạ Môn bật cười ha hả, vẻ mặt có phần đắc ý. Nhưng tiếng cười chưa dứt, ánh mắt hắn ta đã chùng xuống, khẽ thở dài: “Thần Ngọc nói đúng… ta không thể vì tư tình mà quên mất đại cục.”

“Tư tình?”

Tiêu Lâm không ngờ hắn ta lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhưng nhìn vẻ bình tĩnh cùng niềm tiếc nuối trên mặt Tạ Môn, liền hiểu ra phần nào.

Bởi vì muốn buông tay, nên mới có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy.

“Vậy là công chúa cho rằng các ngươi tình sâu ý đậm, nhưng ngươi lại đến phút cuối nói nàng đừng tự đa tình?”

Tạ Môn khẽ cười khổ, vỗ vai Tiêu Lâm: “Ngươi đừng vội trách ta… trải qua chuyện đêm qua, ta mới hiểu có chuyện nên buông, có chuyện không thể bỏ. May mắn là ta và nàng còn chưa lún quá sâu, vẫn còn đường lui, còn quyền được hối hận. Ta biết làm vậy là không phải, nhưng với nàng cũng là tốt. Nàng vẫn có thể đi một con đường khác.”

Tiêu Lâm nghe đến đây, khẽ rũ mi, nhẹ giọng nói: “Ngươi còn có thể nghĩ đến quay đầu, quả thực là chưa lún quá sâu.”

Tạ Môn nhận ra trong lời hắn có điều gì đó khác lạ, liền nghiêng đầu hỏi: “Thần Ngọc sao lại cảm khái như thế?”

“Ta không giống ngươi.”

Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn xa, trong rừng núi, một đàn chim vụt bay tán loạn, đen kịt cả bầu trời, như thể vừa bị mãnh thú quấy rối kinh hãi.

Hắn không thể quay đầu, cũng không muốn để kẻ khác có cơ hội quay đầu.

Một con đường khác?

Dù có tồn tại, hắn cũng sẽ không chút do dự mà tự tay chặt đứt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo