TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 221

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng xoay người, hai tay kéo lấy hai cánh cửa gỗ, chầm chậm khép lại.

Nàng muốn bầu trời đầy sao, đem cơn gió đêm xuân ngoài kia… bị chặn hết ở ở đằng sau cánh cửa này.

Tiếng bản lề cọt kẹt kéo lê vang lên không đủ để che lấp thanh âm phía sau, hoặc cũng bởi nàng quá mức để tâm, nên từng âm thanh kia như bị phóng đại gấp bội, từng chút từng chút len lỏi vào tai.

Trước tiên là tiếng chén sứ đặt xuống, vang giòn. Rồi đến tiếng vải vóc trượt khỏi người, sột soạt. Cuối cùng là âm thanh khẽ khàng của giày rơi xuống thảm mềm…

Tiêu Lâm đang từ từ bước đến gần.

Chỉ một khắc sau, hơi thở nhẹ nhàng đã vang lên ngay sau gáy nàng, làn khí nóng bỏng phả qua từng tấc da nơi cổ sau, như có như không mà lại khiến người run rẩy.

Dường như Tiêu Lâm đặc biệt ưa thích mùi hương giữa tóc và gáy nàng, hơi thở quanh quẩn nơi ấy, lúc gần lúc xa.

Chẳng cần động đến một đầu ngón tay, mà vẫn khiến người không thể nào xem nhẹ sự hiện diện của hắn.

Ít nhất thì hiện giờ, Thôi Lan Nhân thực sự không thể làm ngơ được.

Tay cầm then gỗ cũng khẽ run.

Không phải vì sợ hãi hay bất an, mà là… thứ cảm xúc căng thẳng trước điều chưa từng trải qua.

Trưởng công tử không lên tiếng thúc giục, cũng không tự tay đụng vào nàng, như thể đang giữ đúng lời hứa ban đầu.

Hắn sẽ không phải là người khóa cánh cửa này.

Người đó… là Thôi Lan Nhân.

Tay nàng run đến nỗi mấy lần vẫn không tra đúng rãnh then, chốt gỗ cứ trượt khỏi tay mãi ở đoạn đầu.

Nàng vội đến mức toát mồ hôi.

Từ phía trên, Tiêu Lâm cúi đầu nhìn thấy hết động tác vụng về ấy. Hắn ghé sát, giọng nói nhẹ nhàng phả bên tai nàng:

“...Doanh Doanh, nàng muốn... khóa cánh cửa này sao?”

Giọng nói vang lên bất ngờ khiến Thôi Lan Nhân suýt nữa hét lên, tim đập rầm rầm, nếu không giữ chặt lại e đã bật lên khỏi cổ họng mất rồi.

Nàng bực bội đáp: “Đương nhiên rồi!”

“Muốn... cùng ta, bị khóa bên trong sao?” Tiêu Lâm lại hỏi.

Có lẽ vì dược tính đang phát tác, giọng nói của Trưởng công tử không còn ổn định như thường ngày, mà như dây đàn bị lơi lỏng, ngân ra thứ âm điệu mơ màng mê hoặc.

Hơi thở của hắn dồn dập hơn, thân nhiệt cũng cao hơn thường lệ.

Chẳng lẽ là thuốc bắt đầu có tác dụng rồi?

Thôi Lan Nhân nghĩ bụng: Đã đến mức Trưởng công tử phải dùng cả hổ lang chi dược, nàng còn có gì để giữ kẽ nữa? Chẳng lẽ lại để hắn uổng phí một lần uống thuốc?

Tuy vậy, nàng vẫn làm ra vẻ đoan trang mà nói: “Phu quân gặp nạn, thiếp thân sao có thể khoanh tay đứng nhìn…”

Hắn đã thế này rồi, nàng đương nhiên phải giúp một tay, còn gì để do dự nữa.

Huống chi cái bộ dạng “giả vờ cao thượng” của hắn, chẳng phải đã thèm muốn chuyện này từ lâu rồi sao?

Không như nàng, thành thật hơn nhiều.

“Phu quân cứ yên tâm, thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp chàng.”

Lời vừa dứt, cánh tay của Tiêu Lâm bỗng siết lấy eo nàng từ phía sau, vòng tay siết chặt, ngực và bụng áp sát lấy sống lưng nàng.

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn, từng luồng hô hấp nóng bỏng phả lên làn da, thậm chí Thôi Lan Nhân còn mơ hồ cảm nhận được nhịp tim nơi lồng ngực kia, đang nện từng cú mạnh mẽ dồn dập.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo