Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần này, Thôi Lan Nhân thực sự không nhịn được nữa, khẽ kêu lên một tiếng đầy bất ngờ.
“Cửa… cửa vẫn chưa khóa.”
Dẫu to gan tới đâu, nàng cũng không dám tưởng tượng nếu bị người khác bắt gặp nàng và Trưởng công tử đang “tư tình vụng trộm” thì sẽ ra sao.
Tiêu Lâm chẳng làm gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy nàng, cằm khẽ đặt trên đỉnh đầu nàng, từng chữ, từng lời thốt ra đều cố gắng rõ ràng trong nhịp thở dồn dập:
“Giữ vững... nhắm chuẩn... tra chìa vào... thử lại lần nữa…”
Chỉ nghe thấy hơi thở hắn thôi, mặt Thôi Lan Nhân đã đỏ bừng, tai nóng ran.
Sao có thể phát ra âm thanh khiến người ta xao động đến thế, nghe như đang làm chuyện không đứng đắn vậy.
Nàng run tay thử lại lần nữa.
Lần này, “cạch” một tiếng, ổ khóa quả nhiên thuận theo ý trời mà khớp lại.
Tai Tiêu Lâm hơi ngứa ngáy, có cảm giác chính bản thân hắn cũng vừa bị khóa lại, dây xích siết chặt, kéo hắn rơi vào nơi không lối thoát.
Hắn đã dùng thủ đoạn hèn hạ đến thế để thăm dò nàng.
Thôi Lan Nhân chẳng những không trách hắn, ngược lại còn đồng ý giúp hắn.
Lẽ ra hắn nên mãn nguyện, vậy mà trong lòng lại dâng lên một nỗi khổ sở.
“…Phu quân…”
Tất cả những gì Thôi Lan Nhân từng biết đều đến từ tiểu thuyết.
Nào là chăn gấm lật tung, sóng tình cuộn trào, nào là cảnh da thịt kề cận, nồng nàn không dứt.
Hoặc như trong tranh vẽ, đôi nam nữ trần trụi ôm lấy nhau, tựa như hai chiếc sủi cảo dính liền không rời.
Thế nhưng khi thật sự đối diện, nàng lại chẳng biết phải làm thế nào.
Nàng chỉ có thể ngây ngô hỏi Tiêu Lâm: “Phu quân… chàng biết phải làm thế nào không?”
Lời vừa dứt, Tiêu Lâm đã xoay người nàng lại, ép sát nàng lên cánh cửa, cúi đầu, nụ hôn mất khống chế phủ xuống.
Đôi môi nàng, hàm răng nàng chẳng hề kháng cự, dễ dàng bị cạy mở.
Động tác của Tiêu Lâm vừa mạnh vừa dứt khoát, nàng bị ép đến không nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc chàng muốn làm gì thì làm.
Hắn ra sức cuốn lấy đầu lưỡi nàng, hai đầu lưỡi dây dưa như múa lượn, trong khoang miệng vang lên thứ âm thanh sền sệt của nước bọt hòa quyện.
Thật là kiều mị mê loạn… chỉ cần nghe thôi, Thôi Lan Nhân đã thấy cả người như tan chảy, từng dòng nước mềm mại từ từ chảy xuôi.
Nàng chỉ có thể gắng sức nắm chặt hai cánh tay hắn, để giữ cho mình không ngã xuống.
Tiêu Lâm siết chặt vòng eo nàng, tiếp tục cuốn lấy môi lưỡi, từ nơi sâu thẳm kia rỉ ra từng tiếng rên khe khẽ, vừa tựa như khó chịu, lại như tận hưởng, giống như một con mèo nhỏ đói khát không được thỏa mãn, khẽ kêu lên đòi thêm, đòi nữa…
Hắn dốc hết tình ý, cuồng loạn đổ vào nụ hôn ấy, mê muội quên lối, không thể tự khống chế.
Mãi đến khi Thôi Lan Nhân đưa tay đấm nhẹ vào người hắn, Tiêu Lâm mới gắng gượng kéo chút lý trí về, buông đôi môi nàng ra, chỉ dùng những cái chạm khẽ dịu dàng lướt qua khóe môi, má và cằm nàng, như đang chậm rãi lau đi vết tích hỗn loạn mà chính mình vừa để lại.
“…Doanh Doanh, làm sao vậy?”
Thôi Lan Nhân đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm như mê sảng:
“…Thiếp… hình như sắp tan ra rồi.”
Đôi chân nàng mềm nhũn, thân thể không ngừng run rẩy, tựa như khung xương đã bị rút sạch, chỉ còn lại máu thịt yếu mềm, chẳng còn sức đỡ lấy dáng người.