Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Áo ngoài đã ướt đẫm, nửa vạt áo mở tung, để lộ phần ngực rộng rắn chắc. Thắt lưng buông lỏng lệch sang một bên, tay hắn luồn vào trong vạt áo, không biết đang nắm lấy thứ gì, nhịp nhàng động đậy.
Trên gương mặt Tiêu Lâm toàn là mồ hôi, cằm hơi ngẩng, đường gân xanh trên cổ kéo dài đầy căng thẳng. Trên xương quai xanh, từng hạt mồ hôi lấp lánh, lồng ngực và cơ bụng co rút mạnh mẽ, từng hồi dao động kéo theo cả bờ vai, cánh tay, cổ tay và những ngón tay của hắn.
Khóe mắt hắn ngập đầy dục tình, gương mặt tuấn mỹ gần như tà mị vì nhuộm đẫm hơi xuân, hàng mi rung động khẽ cụp xuống, con ngươi như xuyên qua hàng mi đó mà dán chặt lên người nàng, ánh nhìn ấy như thể hắn đang trực tiếp làm điều gì đó vượt quá giới hạn với nàng vậy.
Thôi Lan Nhân ngây người ra, cả sống lưng như bị một luồng tê dại quét qua, dâng thẳng đến tận đỉnh đầu.
Nàng có cảm giác bản thân như bị một con rắn lạnh lẽo quấn chặt, thần trí cũng dần trôi theo vòng siết.
“Đừng nhắm mắt, nhìn ta.”
Nàng vừa mới khẽ khàng nhắm mắt lại thì đã bị tiếng quát trầm thấp ấy dọa cho lập tức mở bừng mắt ra, ngẩn ngơ dõi theo hắn.
Dây lưngở eo hắn đã được tháo tung ra, phô bày hoàn toàn trước mắt nàng, không hề che giấu, thô bạo và hỗn loạn mà tự trừng phạt bản thân.
Từng ngón tay, từng đốt xương của nàng đều co rút, toàn thân run lên từng hồi, cứ thế hòa vào tiết tấu rối loạn mà hắn dẫn dắt.
Nàng bỗng cảm nhận được một điều gì đó quái lạ…
Tiêu Lâm đang dùng cách này để cho nàng thấy, rằng hắn cũng sẽ dùng sức mạnh như thế, sự mất kiểm soát như thế… để đối đãi với nàng.
Thôi Lan Nhân bật khóc.
Nàng vừa sợ hãi, vừa tức giận.
Cớ gì chỉ được nhìn mà không được chạm?
“Chàng khi dễ người ta!”
Tiêu Lâm lúc này đã chẳng thể màng tới điều gì khác, chỉ không ngừng gọi tên nàng: “Doanh Doanh… Doanh Doanh… Doanh Doanh…”
Nàng giãy dụa, đôi chân cào loạn trên giường, nghẹn ngào mà nức nở: “Phu quân… đừng thế mà…”
Vừa xấu hổ, vừa khó chịu… nhưng cũng thật kích thích.
“Gọi tên ta…” Giọng Tiêu Lâm khàn đặc, ánh mắt đã mịt mờ không rõ, hắn đưa tay luồn vào váy nàng, nhẹ nhàng giữ lấy mắt cá chân, vừa xoay tròn vừa trượt lên trên: “Gọi ta đi…”
Thôi Lan Nhân khe khẽ gọi: “Tiêu Lâm… Tiêu Thần Ngọc…”
Tấm áo choàng lại được hắn phủ xuống người, thân thể hắn run lên từng đợt trong tiếng gọi khe khẽ của nàng, cho đến khi dần dần lắng dịu trở lại.
Thôi Lan Nhân ướt đẫm mồ hôi,cả người chẳng còn nổi chỗ nào sạch sẽ.
Cả người nàng, đã hoàn toàn choáng váng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tiêu Lâm nắm lấy cổ chân nàng, thuận thế đè lên, môi hạ xuống má nàng, cổ nàng, hõm vai nàng, khi hôn khi lướt, hơi thở dồn dập mà nhẹ nhàng:
“Tiếp theo… đến lượt nàng rồi…”
Dây lưng trói tay nàng được cởi bỏ trong chớp mắt, rơi xuống đất khẽ vang lên một tiếng "soạt". Nhưng đôi tay kia của nàng lại bị Tiêu Lâm kéo thẳng vào vạt áo đang xộc xệch của chàng.
Cảm giác được thứ gì đó chạm vào, đôi mắt Thôi Lan Nhân bất giác trợn to, khó nén kinh ngạc thốt khẽ: “A…”
Thì ra… đây chính là thứ mà trong truyện từng gọi là “cự vật”…
Nàng chợt nhớ lại mấy lần Tiêu Lâm từng ngồi mãi không dậy, hay như khi trên lưng ngựa kéo áo che kín, giờ đây toàn bộ đều có thể lý giải rõ ràng.