Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lòng bàn tay hắn nóng rực, lớp da mỏng ở hổ khẩu nhẵn mịn mà đầy sức ma sát, chỉ chạm vào thôi cũng đủ khiến đôi chân đang lạnh run của nàng dần dần nóng lên.
Tiêu Lâm vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa ghé sát bên tai nàng, hơi thở phả xuống nóng bỏng như lửa, pha lẫn cả khó nhịn lẫn mê đắm. Thỉnh thoảng hắn lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên tai và cổ nàng, như thể đang “thưởng” cho sự phối hợp của nàng vậy.
Tựa như cách nàng thường dạy vẹt, dỗ dành từng chút một.
Thôi Lan Nhân cảm thấy bản thân như một đóa hoa đang dần hé nở, từng cánh, từng cánh rỉ nước dưới ánh xuân rực rỡ.
Lớp quần lụa ướt sũng khiến nàng hoảng hốt, lỡ như bị Tiêu Lâm phát hiện thì sao?
Chẳng lẽ nàng không phải nguyệt sự, mà là... thất lễ? Ý nghĩ ấy khiến nàng càng thêm xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Nàng ngồi bật dậy, níu lấy tay chàng: “Phu quân, chẳng phải nói thiếp tới giúp người sao…” Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, ấm ức nói: “Sao chỉ thấy người… cứ làm loạn lên thiếp?”
“Thế này... chính là đang giúp ta rồi…”
Chạm vào nàng, gần gũi nàng, nhìn nàng… đã là niềm an ủi lớn lao nhất.
Thôi Lan Nhân thấy không lay chuyển được hắn, đành chuyển sang... phản công. Nàng đưa tay vạch áo Tiêu Lâm, lộ ra làn da trắng như ngọc ẩn sắc đỏ ửng vì nhiệt, mồ hôi như từng giọt sương trong rơi xuống, lăn dọc theo sống ngực rắn rỏi, đẹp đến mê người.
Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Tiêu Lâm lại từng liếm lấy giọt mồ hôi trên trán nàng, bởi vì trong khung cảnh ấy, thứ vốn nên thô tục lại hóa thành linh khí mỹ lệ, khiến người ta chỉ muốn… nếm thử.
Nhưng nàng không muốn thực sự liếm, bèn đưa ngón tay khẽ chạm vào giọt sương trên ngực chàng, rồi nhẹ nhàng đưa lên môi, khẽ liếm qua.
Tiêu Lâm khi ấy đang yên lặng quan sát nhất cử nhất động của nàng, vừa thấy liền giật mình, toàn thân run mạnh, suýt nữa mất kiểm soát.
Hắn đột nhiên nâng tay giữ lấy cằm nàng, ép nàng hé môi: “Đưa lưỡi ra, cho ta xem nào.”
Thôi Lan Nhân không hiểu chàng định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn thè đầu lưỡi ra, liền bị Tiêu Lâm nhẹ nhàng kẹp lấy bằng hai ngón tay, cọ nhẹ qua.
“Quả nhiên… nàng đã nuốt mất rồi…”
Chỉ một giọt mồ hôi, sao có thể tìm ra được? Nhưng trong mắt Tiêu Lâm, hành động ấy lại khiến máu nóng sôi trào.
Hắn lập tức cúi xuống, hôn nàng một lần nữa, nụ hôn lần này sâu và mãnh liệt, xen lẫn cả cắn mút, như muốn rút hết hồn phách nàng.
Thôi Lan Nhân bị hôn đến mức chỉ còn biết thuận theo, hai tay bị hắn kéo ra sau, dây lưng bị tháo ra rồi quấn quanh cổ tay nàng, từng vòng một, trói lại thành một đóa hoa bị trói buộc.
Nàng giật mình nhận ra, mình thật sự bị hắn... trói lại?
“Phu quân…” Giọng nàng run run, giữa sợ hãi và một thứ cảm giác mới lạ, kích thích đến không nói nên lời.
Nụ hôn của Tiêu Lâm rơi xuống gò má và vành tai nàng, trong hơi thở gấp gáp khàn đục còn xen lẫn vài tiếng “xin lỗi” mơ hồ.
Thôi Lan Nhân cứ ngỡ, hắn định cứ thế trói nàng lại mà chiếm lấy nàng.
Nào ngờ, hắn lại dùng dải lưng áo buộc tay nàng vào cột giường, còn bản thân thì ngồi lùi sang đầu giường bên kia.
“Doanh Doanh, nhìn ta.”
Không cần hắn phải ra lệnh, Thôi Lan Nhân đã đầy kinh ngạc mà nhìn về phía hắn. Trưởng công tử cao cao tại thượng ngày nào, lúc này đây, thật sự có thể nói là… một mớ hỗn độn.