TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 23

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Dẫu cô mẫu có được cưng chiều thế nào, Tiêu gia cũng chẳng đến mức vì một sự cố mà trách tội Trưởng công tử.

Thôi Lan Nhân lặng lẽ buông hai tay, khẽ “ồ” một tiếng.

Nàng còn tưởng phải đôi co với Tiêu Lâm vài lượt mới phân giải được nổi oan, ai ngờ lại là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!

Tiêu Lâm chủ động nhận lỗi.

Cảm giác ấy thật kỳ diệu, phức tạp.

Giống như một mô đất nhỏ đứng trước ngọn núi cao sừng sững, cao thấp rõ ràng.

Tiêu Lâm nhẹ nhàng thở ra, lại nói:

“Cô mẫu bị thương, không tiện đến dạy nàng. Mấy ngày tới ta sẽ đích thân đến hướng dẫn, sáng, trưa, tối đều có thể hỏi ta nếu có gì không hiểu.”

Thôi Lan Nhân sửng sốt, lặp lại:
“…Sáng, trưa, tối?”

Tiêu Lâm gật đầu, giải thích rành rọt:
“Buổi sáng giờ Dần sơ, buổi trưa giờ Ngọ chính, buổi tối giờ Tuất chính.”

Buổi sáng trước khi ra cửa, trưa lúc dùng cơm, tối sau khi hạ trực ấy là khoảng thời gian hắn có thể dành ra cho nàng. Đây cũng là cách xử lý ổn thỏa nhất mà hắn nghĩ ra.

Thôi Lan Nhân chớp chớp mắt  chuyện tốt như thế mà cũng có?

Nàng cười tươi như hoa:
“Vậy ý chàng là, phu quân sẽ tới gặp thiếp ba lần mỗi ngày?”

Ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, như đang trông mong một điều không tưởng.

Tiêu Lâm thoáng khựng lại, khẽ đáp:
“Có thể coi là như vậy.”



Cảnh Thừa và Cảnh Lan mỗi người ôm một chồng sách mỏng, chất đống lên án thư trong gian phòng bên cạnh như trút một gánh nặng.

Thấy vậy, Thôi Lan Nhân nghiêng đầu nhìn qua, hỏi:
“Đó là gì vậy?”

Cảnh Thừa bước lên một bước, ưỡn ngực đầy tự hào, đáp lời:
“Bẩm phu nhân, đây đều là gia phả của các danh môn vọng tộc có tiếng trong thành Kiến Khang.”

Không chỉ ghi chép mối quan hệ sư thừa, hôn phối, bằng hữu… mà những nhân vật trọng yếu còn có kèm theo họa chân dung. Đó là tâm huyết mà nhà họ Tiêu đã dày công biên soạn, nơi khác tuyệt đối chưa từng có!

Thôi Lan Nhân thoáng sực nhớ, khi còn ở Thôi gia, mẫu thân cũng từng mang về một chồng sách dày cộm, đầy chữ nhỏ như hạt đậu, bắt nàng học thuộc.

Danh môn thế tộc bề ngoài phân ranh rạch ròi theo họ tộc, nhưng qua trăm năm lại như rễ cây chằng chịt dưới lòng đất, đan xen rối rắm.

Dù là thân thích cũng có lúc xa gần, hôn phối lại càng khó bền lâu.


Lúc thì nhà họ Trương với họ Lý thành thân, lúc lại họ Vương kết thân với họ Tạ, chẳng khác nào hoa không nở mãi trăm ngày, cũng không có mối lương duyên nào vững bền như thành đồng vách sắt.

“Đêm nay nàng hãy xem qua một lượt, cố gắng ghi nhớ mấy họ lớn như Vương, Tạ, Tiêu, Phí trước đã.”

“Cố gắng?”
Thôi Lan Nhân sững người vị đại công tử này chẳng lẽ không biết riêng bốn nhà ấy thôi cũng đã có đến mấy trăm người rồi sao?

Tiêu Lâm dặn dò xong lại lấy cớ có việc rời đi, bỏ lại một mình Thôi Lan Nhân mặt mày ủ ê, cùng bà Trần mắt to trừng mắt nhỏ.

“Chàng là muốn ta chết mà.”

“Đây là đại công tử quan tâm đến người đấy chứ!”

Thôi Lan Nhân bực bội: “Chàng ấy đâu phải phụ thân ta cũng chẳng phải phu tử của ta, dựa vào đâu mà giao bài tập cho ta?”

Bà Trần vội vàng khuyên giải:
“Đại công tử là người trẻ tuổi tài hoa, không biết bao người muốn bái làm thầy còn không được! Vậy mà ngài ấy bận trăm công nghìn việc, vẫn chịu dành thời gian chỉ dạy phu nhân, đủ thấy trong lòng ngài có người đấy! Như vậy chẳng phải phu nhân sẽ có thêm nhiều dịp ở gần đại công tử hơn, chẳng mấy chốc mà… viên phòng rồi còn gì…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo