TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 24

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Lần này Thôi Lan Nhân nghe lọt tai, khẽ gật đầu:
“Phó mẫu, lời người nói thật có lý.”

Dù sao mục tiêu của nàng cũng không phải trở thành "từ điển gia phả sống", chỉ cần sáng trưa chiều tối đều có thể gặp được Tiểu công tử nhà họ Tiêu, chẳng lẽ còn sợ không tìm ra sơ hở của chàng?

Thấy Thôi Lan Nhân cuối cùng cũng thông suốt, bà Trần vui vẻ gật đầu lia lịa.

Thôi Lan Nhân đã thông suốt thì không buồn liếc đến đống sách trên án, vừa ngáp vừa đi về phía giường: “Mặc kệ, đau đầu quá, ngủ trước đã.”

Bà Trần vội vàng theo sau, lo lắng nói: “Nương tử, dù gì người cũng nên lướt mắt qua một chút. Sáng mai Đại công tử còn kiểm tra bài học, lỡ mà biết người chưa đọc nổi một trang, chẳng phải sẽ nổi giận sao?”

“Nhà họ Vương, họ Bùi thì ta không quen, còn nhà họ Tạ với nhà họ Tiêu ta có thể thuộc được vài cái là đủ đối phó rồi.”

Chuyện mà Thôi Lan Nhân đã quyết định, bà Trần có khuyên cỡ nào cũng khó khiến nàng đổi ý. Hai chủ tớ giằng co một hồi, cuối cùng bà Trần đành bỏ cuộc.

Đèn tắt, bà Trần nhanh chóng ngủ thiếp trong phòng bên cạnh, còn Thôi Lan Nhân thì trằn trọc mãi đến nửa đêm mới chợp mắt được.

Giờ Dần vừa chớm, bà Trần bị tiếng động ngoài cửa làm tỉnh, mơ màng nghe có người gọi, bèn lật đật mặc áo rồi đẩy cửa bước ra, liền thấy Tiêu Lâm dẫn theo Cảnh Trừng và Cảnh Lan, cả ba chủ tớ đều ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.

Đúng là người trẻ tuổi, thể lực hơn hẳn.

Bà Trần càng cảm thấy bản thân già yếu, đặc biệt là những ngày trời càng lúc càng lạnh, buổi sáng đúng là chẳng muốn dậy nổi.

Bà bước lên, hành lễ: “Lang chủ đợi một chút, nô tỳ đi gọi nương tử dậy ngay.”

Tiêu Lâm hỏi: “Nàng còn chưa dậy à?”

Bà Trần cười ngượng: “Có lẽ tối qua đọc sách khuya quá ạ.”

Tiêu Lâm không tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ gật đầu bảo bà Trần vào gọi Thôi Lan Nhân.

Thế nhưng chưa đầy bao lâu, trong phòng đã vọng ra một tiếng gắt gỏng: “Ta không dậy đâu!!”

Một lúc sau, bà Trần mặt mày xám xịt mở cửa đi ra, đầu cúi gập tới gần ngực, vô cùng xấu hổ: “Lang chủ... hay là đợi một lát, nương tử nhà ta vẫn chưa tỉnh hẳn...”

“Lang quân đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi để mà đợi người ta từ từ tỉnh ngủ?” Cảnh Trừng không nhịn được mà chen lời.

Thời gian này vốn đã là do lang quân hy sinh giấc nghỉ mới tranh thủ được.

“Vậy thì...” Bà Trần cũng khó xử vô cùng. Thôi Lan Nhân vốn đã khó ngủ, lại càng khó dậy. Khi còn ở Thôi gia, để chỉnh cho nàng thức dậy đúng giờ đã phải mất cả đống thời gian mài giũa. Về nhà họ Tiêu, thời gian dậy lại sớm thêm nửa canh giờ, nàng cũng ráng nhịn. Nhưng lần này, chỉ vì Đại công tử đến, lại rút ngắn thêm nửa canh giờ nữa...

Tối qua Thôi Lan Nhân còn chưa nhận ra vấn đề, nhưng đến sáng thì nàng một chút cũng không muốn dậy. Bà Trần nói thế nào nàng cũng không nghe.

“Cảnh Trừng.”

Cảnh Trừng nghe gọi, bất mãn ngậm miệng lại.

Lúc này, Tiêu Lâm mới dịu giọng nói với bà Trần: “Ta có thể vào trong được không? Nếu nàng thực sự không muốn dậy, ta ngồi cạnh hỏi vài câu cũng được.”

Ấy mới gọi là dịu dàng thấu hiểu, ấy mới là người nói lý lẽ nhất trên đời đại công tử quả thật không ai bằng.

Bà Trần cảm động không thôi, nào còn dám ngăn cản, vội vã nói: “Nào có gì bất tiện, lang chủ mời vào.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo