TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 230

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chân nàng bị nâng cao, đầu gối đặt trên vai hắn, gót chân bất lực cọ vào tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi của hắn, muốn tìm một điểm tựa để thoát thân nhưng không tài nào được.

Qua ánh nhìn mơ hồ, nàng thấy Tiêu Lâm đang mở mắt, đôi mắt sâu thẳm âm u, như dã thú ẩn mình sau rặng cỏ, đang âm thầm theo dõi phản ứng của nàng.

Thôi Lan Nhân thấy xấu hổ tột cùng. Nàng cảm thấy bản thân thật chật vật, trên mặt là nước mắt, là mồ hôi, chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang.

Nàng không dám tưởng giờ phút này, nàng sẽ có biểu cảm thế nào?

Là đau đớn? Là sung sướng? Hay là ngớ ngẩn vô tri?

Nàng chẳng rõ, chỉ thấy ngượng ngùng. Nàng muốn hắn đừng nhìn nàng nữa, nhưng Tiêu Lâm chưa bao giờ nghe lời nàng.

Hoặc có lẽ, hắn nghe đấy… nhưng chẳng chịu dừng.

Nàng chỉ còn cách giãy dụa, đạp hắn, dùng đôi chân phản kháng.

Nhưng Tiêu Lâm giữ chặt chân nàng, không cho khép lại, lại còn dùng ánh mắt ép xuống.

Ánh nhìn đó mang theo áp lực mạnh mẽ, là lạnh lẽo, là uy hiếp, là bá đạo mà nàng chưa từng thấy ở hắn khiến nàng giật mình co rúm lại, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm yên, không dám cựa quậy.

Trái tim nàng chua xót, thân thể lại càng không thể khống chế mà run rẩy co thắt.

Mà một khi đã thỏa hiệp, thì hậu quả chính là không còn điểm dừng.

Ba điểm phối hợp, cộng thêm tay và miệng, vẫn không đủ để Trưởng công tử thoả mãn.

Thôi Lan Nhân muốn khóc mà không ra nước mắt, loại dược này… rốt cuộc là gì?

Sao lại kéo dài đến thế?

Trời đã sáng chưa?

Chưa sáng sao? Nàng có cảm giác… chuyện này đã kéo dài cả một đời người.

Giữa tiếng nức nở không dứt của nàng, Tiêu Lâm cảm thấy chính mình thật khốn nạn.

Rõ ràng hắn không hề ngửi qua xuân hương kia, nhưng lại rơi vào trạng thái mất khống chế như dã thú đói mồi.

Trong ánh mắt ướt đẫm của Thôi Lan Nhân, hắn thấy được phản chiếu chính mình to lớn, ngang ngược, méo mó… giống như một ác quỷ mới bước ra từ địa ngục trần gian.

Hắn còn là chính mình không?

Hay hắn đã hỏng mất rồi? Cả thể xác lẫn tâm hồn?

Không còn cao quý, cũng chẳng còn lý trí; chẳng còn phong độ, càng không hiểu phải trái.

Hắn ép nàng dưới thân, hôn lên từng tấc da thịt, khiến nàng hết lần này đến lần khác dâng đến bờ vực sụp đổ. Dù nàng nghẹn ngào cầu xin dừng lại, hắn cũng chỉ làm như không nghe thấy, cứ thế một mình quyết định.

Tiêu Thần Ngọc, vốn không nên là một người như thế.

Hắn rất đau khổ.

So với sự căng trướng, nóng bỏng nơi thân xác, thì linh hồn hắn như bị xé nát, bị nghiền vụn.

Có lẽ, bản thân hắn từ lâu đã mục nát.

Chỉ là hắn giỏi che đậy, sống trong ánh mắt, lời khen của người đời.

Tựa như hắn sinh ra đã phải là kẻ vô dục vô cầu, không tham không vọng.

Lâu dần, ngay cả chính hắn cũng chẳng còn phân rõ bản thân là một quân tử, hay một kẻ điên.

Nếu quả thật là một kẻ điên, liệu thế gian có phỉ nhổ hắn không? Còn Thôi Lan Nhân, nàng có vì thế mà sợ hãi hắn chăng?

Nếu hắn không điên, thì sao lại sa đọa đến mức này?

So sánh hai điều ấy, dường như chẳng có cái nào tốt hơn, cả hai đều khó lòng chấp nhận nổi.

Khi hắn nghĩ đến việc dùng dược vật để thử thách Thôi Lan Nhân, chẳng phải là đang ép nàng cúi đầu thỏa hiệp với hắn hay sao?

Thật hèn hạ, vô sỉ, điên rồ.

Hắn sắp hỏng mất rồi.

Tiêu Lâm cúi đầu, nhắm chặt hai mắt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo