TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 231

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hắn thà hủy hoại chính mình ngay lúc này, còn hơn để bản thân mất kiểm soát mà tổn thương đến nàng.

“Không sao đâu, phu quân.”

Thôi Lan Nhân đã phát hiện ra sự khác lạ nơi hắn, nàng dịu dàng nâng mặt hắn lên, ngẩng người, hôn khẽ lên đôi mắt hắn, lại khẽ liếm qua gò má ươn ướt.

Lúc này Tiêu Lâm mới nhận ra đôi mắt mình đã ướt đẫm, vừa mở ra, dòng lệ nóng hổi đã không kìm được mà trào ra, lăn dọc theo má, rơi xuống cằm.

Thôi Lan Nhân lại hôn lên chiếc cằm ấy, đầu lưỡi dịu dàng cuốn lấy giọt lệ, khẽ dỗ dành: “Phu quân đừng khóc… Thiếp sẽ giúp chàng, thiếp vẫn có thể tiếp tục mà…”

Tiêu Lâm nhìn thấy từng giọt nước mắt của mình rơi xuống lồng ngực nàng, nơi ấy trần trụi trắng ngần, thuần khiết vô tì.

Nàng dang rộng vòng tay, ấm áp, bao dung, như thể có thể ôm trọn cả tối tăm, hèn hạ, và tất thảy những điều u ám nhất trong hắn.

Hắn cúi đầu, vùi mặt vào lồng ngực nàng, hít sâu một hơi, hương thơm thoảng ẩn dưới làn da ấy len lỏi vào tim phổi, gột rửa thần trí hắn.

Hắn như đang sa ngã… lại như được tái sinh.

Tứ chi trăm mạch đều tràn ngập một loại dục vọng mới.

“Phu quân?” Thôi Lan Nhân khẽ xoa lên đỉnh đầu hắn.

Tiêu Lâm không nói gì, kéo nhẹ một bên áo nàng, rồi ôm lấy eo nàng, để lưng nàng tựa sát vào ngực hắn, cằm tì vào hõm cổ nàng, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, như thể đang dò xét nơi bờ vực hiểm nguy.

Thôi Lan Nhân cảm nhận được một loại áp lực khác hẳn trước đó, nàng khe khẽ rên rỉ, từ sau gáy đến xương cụt đều như bốc hỏa.

Cánh tay còn lại của Tiêu Lâm lần theo cánh tay nàng, trượt xuống đến mu bàn tay, đan mười ngón vào nhau, rồi dẫn tay nàng trở lại bụng dưới, từ rốn trượt xuống mấy tấc, sâu sâu ấn vào.

Hắn kề môi bên tai nàng, khẽ khàng thì thầm: “Cảm nhận ta, chấp nhận ta, chúng ta mãi mãi gắn chặt bên nhau, Doanh Doanh…”

Hắn vừa dứt lời, Thôi Lan Nhân còn chưa kịp phản ứng, hai người đã… “khóa” vào nhau rồi.

“Cạch.”

Tiếng khóa cửa vang lên bên tai, song lúc này, thứ bị khóa lại không còn là cánh cửa…

Mà là hai người bọn họ.

Thân thể Thôi Lan Nhân còn chưa kịp phản ứng, thì giây khắc đó đã vượt xa mọi thứ từ trước đến giờ.

Tựa hồ có một luồng lực từ dưới xuyên thẳng lên tận cổ họng, linh hồn nàng như bị đánh bật ra khỏi xác thân, lơ lửng giữa hư không.

Thân thể bị bỏ lại trở nên nặng nề khác thường, tựa như rơi vào đầm lầy, lại như bị đè ép bởi tảng đá lớn, không thể nhúc nhích lấy một phân.

Rất lâu sau, cảm giác mới chậm rãi quay trở lại, linh hồn mới bị kéo về lại thân thể, cùng gánh lấy cơn tê buốt, căng tức dữ dội tưởng chừng muốn hủy diệt tất cả.

Thôi Lan Nhân há miệng thở, nhưng dường như đã quên mất cách hít vào thở ra, trái tim như ngừng đập, chỉ có vật đang đập sâu nơi cơ thể là còn nhắc nhở nàng, nàng vẫn sống.

Nàng còn sống, mà cũng như sắp chết đi.

Có thứ khủng khiếp nào đó đang xuyên qua thân thể nàng, rung chuyển cả linh hồn.

Sau lưng đã rịn mồ hôi lạnh, lại bị thân thể ấm áp của lang quân phủ lấy, ép thành một mảng vừa nóng vừa lạnh, ẩm ướt rối loạn.

Bàn tay nàng bị ép lên bụng dưới, có thể sờ thấy một khối tròn tròn căng đầy, như thể cái bụng đã ăn no đến trướng phình ra, trên da còn có thể cảm nhận được những vết tích mơ hồ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo