TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 234

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ánh sáng ấy ngày càng rực rỡ, ngày càng chói lòa, cho đến khi lấp đầy toàn bộ tầm mắt.

Hắn như điên cuồng, dốc hết toàn lực lao thẳng vào luồng sáng ấy.

Thôi Lan Nhân mệt đến cực điểm, trong mơ cứ cảm thấy bản thân như đang nằm trong một giấc mộng kỳ quái về… nhổ củ cải.

Mà trong mộng, nàng chính là cái hố trồng củ cải kia.

Có người cứ nhổ củ cải lên xem rồi lại đẩy vào vì “chưa chín”, nhổ ra rồi lại nhét vào, hết lần này đến lần khác.

Củ cải càng lúc càng lớn, hố đất càng lúc càng nhũn.

Mỗi lần nhổ ra là lại kéo theo cả nước bùn lầy lội.

Nàng chịu không nổi nữa, òa khóc la lên: “Hố sắp hỏng rồi!”

Củ cải lại nhảy phốc một cái chui vào trong, nói: “Vậy thì để ta mãi mãi chôn ở đây, chúng ta không xa rời nhau nữa, được không?”

Đã vậy, mớ lá củ cải còn cố sức cào lấy bùn đất quanh hố mà lấp thêm vào, như muốn nhét đầy thêm lần nữa.

Nàng bị dọa cho choàng tỉnh khỏi mộng, nhưng mí mắt vẫn nặng như đeo nghìn cân, khó mà mở ra nổi.

Thân thể thì mệt đến rã rời, chẳng buồn dậy, chỉ cảm thấy khô miệng khát nước, cổ họng khô đến sắp nứt toác.

Nếu không được uống chút gì, e là nàng sắp hóa thành một con cá chết khô mất thôi.

Giằng co một hồi, cuối cùng nàng cũng gắng mở hé mắt nhìn ra ngoài.

Trời đã sáng rõ.

Ngoài cửa mơ hồ có tiếng người trò chuyện , là Cảnh Lam và Cảnh Trừng.

Hai người một câu qua lại:

“Công chúa đã dùng thuốc, không còn trở ngại… Tạ Ngũ Lang bị thương ở tay… Thánh nhân lệnh cho Nhị điện hạ tiếp quản…”

“Phan nương tử phát bệnh nằm liệt giường, không được phép vào thăm…”

“Chiều hôm qua, Lục nương tử sai người đưa một bức họa đến cho phu nhân…”

Nghe chẳng khác nào một đôi vẹt học nói, ríu rít không ngớt.

Ngay cả chuyện của nàng cũng bị đem ra báo cáo, Thôi Lan Nhân nhịn không được mở to mắt, nhìn chăm chăm lên đỉnh màn, vừa thất thần chốc lát thì đã nghe thấy tiếng bước chân dần rõ hơn, có người đang tiến lại gần.

Nàng vội nhắm mắt lại, vờ như vừa tỉnh mộng, khẽ cử động tay, xoa mắt làm ra vẻ mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Người kia đứng trước giường, giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.

“Dậy rồi à?”

Thôi Lan Nhân lúc này mới mở mắt, nhìn về phía thân ảnh cao lớn như ngọc ấy, giọng khẽ gọi: “…Phu quân?”

Nàng còn chưa kịp giả vờ e thẹn vì chuyện xảy ra tối qua, đã nghe chính giọng mình vang lên khàn khàn khó nghe, giống hệt hai chiếc lá khô cọ vào nhau, the thé khó chịu.

Nàng trợn tròn mắt, cố chống đỡ cơ thể nhức mỏi mềm yếu, bật dậy ngồi phắt dậy, hốt hoảng ôm lấy cổ họng: “Giọng ta… giọng ta làm sao thế này?!”

Càng sốt ruột, lại càng giống một chú vịt con kêu “quạc quạc” mất kiểm soát.

Tiêu Lâm ngồi xuống bên cạnh nàng, bưng chén nước đến, dịu dàng trấn an: “Đừng vội, chỉ là tối qua nàng dùng cổ họng hơi nhiều, có chút không khỏe cũng là lẽ thường. Ta đã bảo người sắc sẵn nước cúc cam thảo cho thanh họng, uống chút đi.”

Hắn sớm đoán được tình huống này nên đã chuẩn bị từ trước, để nàng vừa tỉnh là có thể dùng ngay.

Thôi Lan Nhân dựa vào tay hắn uống cạn chén nước, vẫn chưa hết bàng hoàng: “Sao lại… hỏng cả giọng rồi?”

Tiêu Lâm thoáng hiện vẻ khó xử, không muốn nhắc lại nữa.

Thôi Lan Nhân hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ có thể hoang mang hỏi dồn:
“Phu quân, rốt cuộc thiếp đã làm sao vậy?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo