Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này Tiêu Lâm mới quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên đáp:
“Nàng quên hết rồi sao?”
“Thiếp… thiếp có nói gì không?” Thôi Lan Nhân dè dặt hỏi.
Tiêu Lâm lấy lại chiếc chén trong tay nàng, khẽ nghiêng người sát bên tai nàng, giọng điềm tĩnh mà chậm rãi:
“‘Phu quân, thiếp không chịu nổi nữa’… ‘Thiếp không xong rồi, đừng đi’… ‘Đừng dừng lại, thiếp thích lắm’… Nàng cứ thế gọi mãi không ngừng. May mà chúng ta ở trên đỉnh núi…”
Hàm ý không nói cũng hiểu,nàng kêu không hề nhỏ tiếng, may thay bốn bề trống trải, chẳng ai nghe thấy.
Lúc đầu chọn đỉnh núi là để được yên tĩnh, giờ thì đúng là… yên thật rồi, cho cả người khác nữa.
Thôi Lan Nhân nghe hắn nói xong, cố gắng giữ bình tĩnh hết sức.
Những lời đó… quả thực có vẻ là điều nàng sẽ thốt ra, rất… bình thường, vì đó chính là điều nàng nghĩ thật.
Nhưng mặt nàng vẫn dần dần đỏ lên, đến vành tai cũng nóng rực.
Trong lòng không ngừng gào thét:
Aaaaaa!
Tâm trạng rối bời, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng nàng vờ như kinh ngạc, siết lấy mép chăn hỏi:
“… Thiếp… thiếp thực sự đã nói vậy sao?”
Tiêu Lâm chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Hai người đối diện nhau trong im lặng, ánh mắt bình thản giao nhau.
Tuy đã thành thân gần nửa năm, cũng xem như quen thuộc, nhưng từ trước tới giờ vẫn chưa từng thực sự thân mật đến mức không còn khoảng cách như đêm qua.
Sau một đêm rối loạn, như thể tấm màn cuối cùng cũng bị xé toạc.
Một người thì phóng túng không bờ bến, một người thì… chẳng hề từ chối.
Cả hai đều không nhiều kinh nghiệm, vậy mà lại có thể “chơi” đến mức rực rỡ như thế.
Ai mà biết chuyện, chắc chắn sẽ phải cảm khái một câu: đúng là trời sinh một cặp, nồi nào úp vung nấy.
Ban đêm thì thân thể trần trụi, chẳng buồn nói đến thể diện, giờ lại khoác thêm y phục vào, liêm sỉ như thể lại dày thêm ba phần.
Thôi Lan Nhân khẽ hắng giọng, nói:
“Thiếp… thiếp thực sự nhớ không rõ lắm. Nếu đêm qua có chỗ nào thất lễ với phu quân…”
Nhưng đối với đêm qua, Tiêu Lâm thừa hiểu, người vượt ranh giới, chính là hắn.
Thôi Lan Nhân chỉ là quá mẫn cảm, rất nhanh đã bị hắn làm đến mức đầu óc mơ hồ, miệng thì nói năng lung tung.
E là nàng còn chẳng nhớ được những lời hoang đường mà hắn đã nói ra.
Nhưng hắn… thì nhớ rõ.
Đêm qua hắn quá đỗi buông thả, đến mức khó mà mở miệng nhắc lại.
Tựa như một kẻ đã buông xuôi tất cả lý trí và kiềm chế.
Dược hương không đủ sức khiến hắn thành như vậy,mà là chính hắn, đã sớm căng như dây cung. Nếu không bắn ra, thì e rằng dây đứt cung gãy mất rồi.
“Có trách… thì trách ta uống thuốc trước.”
Thôi Lan Nhân vội vàng gật đầu tán đồng:
“Phu quân, lần sau ngàn vạn lần đừng uống nữa! Chàng không uống thuốc cũng… cũng vẫn được mà!”
Tiêu Lâm trầm mặc một hồi, không biết nên đáp thế nào, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói một câu:
“… Đa tạ?”
Thôi Lan Nhân nhịn nãy giờ, rốt cuộc không kìm được mà bật cười khúc khích.
Tiêu Lâm cũng cong khóe mắt, hỏi:
“Nàng còn thấy không khỏe ở đâu không?”
Tuy đã sơ lược kiểm tra qua, nhưng những vết ngoài da thì dễ nhìn, còn tổn thương bên trong mới thật khó đo lường.
Chỉ cảm thấy nơi ẩm mềm đỏ thắm ấy, đúng là đã bị… bắt nạt đến thảm. Ngay cả khi ngón tay hắn lại gần dò xét, nàng cũng chỉ có thể yếu ớt đẩy ra một chút, không còn linh hoạt như lúc đầu nữa.