TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 243

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân ủ rũ đáp: “Ta không biết cưỡi.”

Trưởng công tử vẫn chưa có thời gian dạy nàng.

Tề Mẫn nói: “Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, phụ vương lại không cho ta vào rừng săn bắn, ta dạy ngươi cưỡi ngựa thế nào?”

Công chúa là người nghĩ gì làm nấy, không đợi Thôi Lan Nhân đáp lời đã lập tức phân phó người chuẩn bị một con ngựa cho nàng.

Tình cảm nhiệt tình khó từ chối, huống hồ bản thân Thôi Lan Nhân cũng có hứng thú, trưởng công tử không rảnh, tranh thủ học trước cũng không thiệt gì, nàng bèn gật đầu đồng ý.

Tề Mẫn cưỡi một con ngựa riêng, tay cầm roi ngựa, vừa cưỡi vừa chỉ dẫn nàng cách ngồi thẳng lưng, cầm cương và điều khiển ngựa.

Mãi đến khi Thôi Lan Nhân nắm được sơ qua, nàng mới để tiểu thái giám dắt ngựa, tự mình điều khiển chạy vòng quanh thao trường.

“Còn tưởng hôm nay công chúa không đến, nếu không thì cùng chúng ta tỉ thí lần nữa đi?” Lúc này, mấy tiểu thư nhà võ tướng bước lên mời công chúa thi cưỡi ngựa.

Tề Mẫn liếc qua thấy Thôi Lan Nhân vẫn còn đang loay hoay như trâu kéo cối xay, e là chưa thể chạy được, bèn cưỡi ngựa nhập hội cùng các nữ lang kia vui đùa.

Thôi Lan Nhân chuyên chú luyện cưỡi ngựa, chẳng hề hay biết công chúa đã bỏ mặc mình, chỉ cảm thấy quá trình đi chầm chậm này thật nhàm chán. Tuy vậy, nàng hiểu rõ căn bản là điều quan trọng nên không hề mất kiên nhẫn. Trái lại, tiểu thái giám dắt ngựa dần dần lơ là, đang đi thì ngáp dài một cái, ai ngờ đúng lúc đó bị vấp phải một hòn đá dưới chân, kêu “ối da” một tiếng rồi ngã sấp mặt xuống đất.

Con ngựa cái hiền lành bị một trận kinh hãi, lập tức dựng đứng hai chân trước, suýt nữa hất văng Thôi Lan Nhân xuống đất.

Tề Mẫn ở đầu bên kia nhìn thấy cảnh đó, hồn vía bay lên mây, vội thúc ngựa lao đến.

Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, phía Thôi Lan Nhân vẫn đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, may thay lúc ấy có một vị lang quân phóng ngựa từ phía sau hàng rào nhảy vào, huýt lên mấy tiếng sáo miệng, khiến con ngựa dần bình tĩnh trở lại. Lang quân lúc đó túm lấy dây cương, hoàn toàn khống chế con ngựa.

Thôi Lan Nhân chưa hết kinh hồn bạt vía nhìn người vừa kéo cương ngựa, hóa ra là Tiểu Phan thị lang.

Tề Mẫn cũng vừa cưỡi ngựa tới nơi, lo lắng hỏi: “Thôi Lan Nhân, ngươi không sao chứ?”

Tiểu thái giám ngã lăn ra đất, quỳ rạp xuống, run rẩy không dám ngẩng đầu.

Thôi Lan Nhân tuy bị hoảng một trận nhưng cũng không phải kẻ yếu đuối nhát gan, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói: “Ta không sao… nhờ tiểu Phan thị lang ra tay kịp thời.”

Tề Mẫn thở phào, quay sang quát tiểu thái giám dưới đất: “Đồ vô dụng, còn không lui ra ngoài!”

Rồi lại quay đầu hỏi: “Phan thị lang sao không đi theo hộ giá trong rừng?”

Ai cũng biết hộ giá quanh Thánh thượng là cách tốt nhất để lấy lòng bệ hạ, kẻ nào chẳng tranh nhau chen vào, mong được thăng quan tiến chức.

“Thần không hứng thú với việc săn bắn, đang cưỡi ngựa dạo quanh rừng thì nghe thấy tiếng ngựa hí, biết ngay có chuyện chẳng lành nên lập tức chạy đến.”

Thôi Lan Nhân trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Tiểu Phan thị lang thật lợi hại, chỉ huýt sáo mấy tiếng đã có thể trấn an được ngựa.”

Tề Mẫn cũng phụ họa theo:
“Ta chưa từng thấy ai có kỹ thuật cưỡi ngựa xuất thần đến vậy, xem ra Phan thị lang đúng là tinh thông mã thuật.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo