TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 244

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Phan thị lang ôm quyền thi lễ với hai vị tiểu thư:
“Chỉ là tiểu xảo mà thôi, không dám nhận lời khen.”

Thôi Lan Nhân mỉm cười hỏi:
“Phan thị lang có thể chỉ giáo cho một hai điều không? Ta nên làm sao để nâng cao kỹ thuật cưỡi ngựa?”

Phan thị lang nhìn nàng, từ tốn đáp:
“Nhị nương chỉ cần chuyên tâm luyện tập, đừng nóng vội cầu thành là được... Nhưng không biết vì sao từ nãy đến giờ, nhị nương cứ nhìn chằm chằm tại hạ, chẳng hay gương mặt ta có chỗ nào thất lễ chăng?”

Thôi Lan Nhân khựng lại một chút, rồi lắc đầu:
“Chỉ là cảm thấy... dáng vẻ của Phan thị lang nhìn từ vài góc độ rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó.”

Phan thị lang bật cười:
“Vậy sao? Tại hạ cũng cảm thấy tiểu thư có phần quen thuộc đấy.”

Tề Mẫn đứng cạnh nhìn trái ngó phải, không hiểu hai người này sao bỗng dưng lại như quen thân nhau từ kiếp trước.

Sau khi Phan thị lang rời đi, Tề Mẫn lập tức sai người đỡ Thôi Lan Nhân xuống ngựa, sống chết cũng không dám để nàng tiếp tục cưỡi.
“Nếu ngươi ngã từ trên lưng ngựa xuống, ta không bồi thường nổi đâu!”

Thôi Lan Nhân đành thôi, thuận thế dò hỏi thêm về Phan thị trung.

Tề Mẫn đáp:
“Hắn à? Phụ thân ta nói hắn là bậc hiền thần, không chỉ thông minh mẫn tiệp, mà còn hết lòng vì nước vì dân, luôn dốc sức cải cách, thay dân gánh nỗi ưu lo… Bách tính còn gọi hắn là ‘Phan Quảng Hạ’. Chính là từ câu thơ ‘An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan’ đấy.[1] Hắn ra sức tiến cử người nhà nghèo vào triều làm quan, tất nhiên là không được lòng thế gia, nhưng ta thì thấy hắn chẳng làm gì sai cả...”

“Nhưng sao ngươi lại hỏi chuyện đó?”

Không hỏi gì đến vị Phan thị lang anh tuấn kia, lại đi hỏi ông cha già nua của người ta?

Thôi Lan Nhân đáp:
“Nói vậy thì... ông ấy là một vị quan tốt đúng không?”

Phía xa, mấy thị vệ của Cảnh vệ doanh liếc nhau một cái, rồi lặng lẽ lui trở về vị trí cũ, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Thôi Lan Nhân.

…………………

Hôm nay, Tiêu Lâm cùng đoàn tùy tùng theo Thánh thượng tiến sâu vào rừng, thời gian bị kéo dài. Khi họ trở ra, hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả chân trời, ánh dương sắp tắt.

Những nữ quyến chờ đợi ngoài rừng đã rời đi từ lâu.

Chỉ còn vài thị vệ Cảnh vệ doanh còn đứng chờ, chuẩn bị hộ tống Trưởng công tử trở về.

Sau khi giao phó công việc tại cung viện, Tiêu Lâm quay về phòng mình.

Bước chân chậm rãi đi vào nội thất, liền thấy Thôi Lan Nhân đang tựa bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra xa. Tóc dài còn ướt lòa xòa thả xuống lưng, như một tấm lụa óng ả rũ xuống bờ vai.

Ánh mắt Tiêu Lâm khẽ lướt qua bàn thư án, bên cạnh trục tranh có một bức vẽ đang dang dở.

Nét bút còn non nớt, hình như là cảnh sông Hoài xa xa cùng những chiếc thuyền trôi lững lờ. Nhìn kỹ một chút, ở mũi thuyền phía trước có hai vạch đen dài thoạt nhìn như là hai người.

Hắn vừa mới đứng lại bên bàn ngắm nghía thì Thôi Lan Nhân đã như thỏ con nhảy vọt tới, hai tay ôm chặt lấy một cánh tay hắn, ngẩng đầu hỏi:
“Phu quân, thiếp vẽ có đẹp không?”

Rõ ràng còn biết bao chỗ để đứng, vậy mà nàng cứ nhất định phải chen sát vào cạnh chàng, mềm mại dịu dàng đến mức khiến huyết khí trong người dâng trào cuộn trào không dứt.

[1] “An đắc quảng hạ thiên vạn gian, 

Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo