Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau lưng ướt đẫm, eo cũng nhanh chóng dính ướt theo, hai bàn tay to nắm lấy vòng eo mềm mại, từ từ trượt ra trước bụng nàng.
Thôi Lan Nhân mềm nhũn cả người, rổ quần áo cũng rơi xuống bên chân.
Tim nàng đập loạn nhịp, đầu hơi ngửa về sau tựa vào lồng ngực lang quân, cụp mắt liền thấy những ngón tay thon dài của chàng đang nhẹ nhàng vướng vào dải thắt lưng bên hông nàng, chậm rãi kéo sang hai bên.
Ngón tay của Tiêu Lâm vừa dài vừa mảnh, đốt tay không rõ ràng, như những măng ngọc non mịn, lại cũng như mầm tre mùa xuân vừa xuyên đất mà vươn lên mềm mại nhưng ẩn chứa sức mạnh.
Chỉ nhìn đôi tay ấy thôi, Thôi Lan Nhân đã cảm thấy môi khô lưỡi đắng, cơ thể vô thức run rẩy trước khi sự việc thật sự diễn ra.
Biến cố bất ngờ này khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa mong chờ:
“Sao lại…”
Đôi tay ướt của Tiêu Lâm luồn vào lớp áo, đầu lưỡi chàng nhẹ lướt qua nơi nhạy cảm sau vành tai nàng chỉ một cái chạm khẽ, cả người nàng run lên, khẽ rên một tiếng khe khẽ.
“Vừa nãy nàng đang tránh ta?”
Thôi Lan Nhân bỗng bị một bàn tay to lớn siết lấy, lực đầu ngón tay dồn cả vào một điểm, vừa nhào nặn vừa kéo căng. Tim nàng đập thình thịch, giọng nói yếu đi:
“Á… là, là vì người có mùi mồ hôi… như dã thú vậy…”
“Ý nàng nói ta là cầm thú?”
Thôi Lan Nhân giật mình.
Sao tự dưng Trưởng công tử lại không nói lý như vậy?
Nhưng lời vừa dứt, hành động của chàng lại càng thêm ngang ngược, khiến nàng không kìm được khẽ quở trách:
“…Phu quân, chẳng lẽ giờ chàng không phải sao?”
Một tràng cười khẽ vang lên bên tai nàng, sau đó là giọng nói lành lạnh nhưng mang theo hàm ý nguy hiểm:
“Phải, ta là.”
Thôi Lan Nhân run rẩy cả người, mọi cảm giác như đều tập trung vào hai điểm trên cơ thể, vừa ngưa ngứa như có kiến bò, lại vừa tê dại khó nhịn.
“Chàng biết hôm nay thiếp đi cưỡi ngựa?”
Thôi Lan Nhân cố gắng gượng lại chút lý trí.
Tuy Trưởng công tử không có mặt lúc đó, nhưng Cảnh vệ do chàng lưu lại đều là tai mắt thân tín, biết chuyện cũng chẳng có gì lạ.
Nàng vừa định mở miệng giải thích, thì đã nghe giọng nói trầm thấp bên tai:
“Vậy nàng thấy ai cưỡi ngựa giỏi hơn? Tề Mẫn? Hay là Phan Hoằng?”
Gọi thẳng cả tên họ người ta, thật không hợp lễ nghi.
Một luồng linh cảm lạ lùng chợt dâng lên trong lòng Thôi Lan Nhân, nàng "à" lên một tiếng, một cảm giác chua xót lẫn phình trướng lạ kỳ lan từ ngực xuống tận sâu trong cơ thể. Nàng cố sức nhịn lại, khẽ hỏi:
“Phu quân, chàng… đang ghen sao?”
Tất cả động tác của Tiêu Lâm lập tức khựng lại, ngay cả tiếng thở cũng ngưng bặt.
Nhưng chỉ một khắc sau, bàn tay chàng đột ngột siết mạnh ở một điểm khiến tiếng cười của nàng cũng run lên theo.
“Phu quân… quả nhiên là đang ghen rồi…”
Thôi Lan Nhân ngẩng cổ lên, tựa sát vào người Tiêu Lâm, siết lấy cánh tay rắn chắc của hắn đang vòng quanh eo nàng, tiếng gọi “phu quân” vỡ ra thành từng tiếng ngắt quãng, run rẩy.
Tiêu Lâm thở gấp theo nhịp tiếng gọi của nàng, giọng nói khàn khàn như từ đáy lòng vọng lên:
“Đã biết ta đang ghen, mà còn dám vui mừng như vậy... phải phạt.”
Tí tách… tí tách…
Những giọt nước nhỏ li ti tụ lại dọc theo mái tóc, rơi xuống tí tách, xung quanh tĩnh lặng, tiếng nước nhỏ nghe càng thêm rõ ràng.
Trong sự tĩnh lặng vi diệu ấy, tim Thôi Lan Nhân đập thình thịch như trống trận, máu chảy rối loạn khắp cơ thể.